Công Chúa Và Lọ Lem

Công Chúa Và Lọ Lem - Chương 70: Sáu năm, ai rồi cũng khác





Thời gian Pie mất tích, thấm thoát tính đến hiện tại đã là sáu năm.


Minh Anh đã là một bác sĩ thực thụ, kinh nghiệm chưa nhiều nhưng với thực lực cùng sự nghiêm túc với nghề, cậu luôn hoàn thành tốt công việc của mình.


Hime từ hai năm trước đã lấy xong tấm bằng đại học của một trường đại học ở Pháp. Hiện cô đang giữ chức Chủ tịch hội đồng quản trị.


Bốn năm trước, ông Thái Thịnh cùng vợ là Yumi gặp tai nạn máy bay cá nhân, từ đó mất tích. Ông Takishima vì việc này mà sức khỏe suy yếu. Ông ráo riết cho người tìm kiếm, nhưng cũng giống như trường hợp của Pie, việc tìm kiếm hai người họ đều vô vọng.


Hai người điều hành xuất chúng từ tập đoàn Takishima mất tích, một người thừa kế sáng giá cũng không rõ đang ở đâu. Chỉ còn lại Hime, cô gái này cả thực lực lẫn kinh nghiệm đều khó dùng được.


Dù không cam tâm, nhưng ông phải để Hime lên nắm quyền điều hành Trường Thịnh, để chia bớt gánh nặng trên đôi vai già yếu.


Nhưng quả thật, thực lực Hime không đủ để làm tốt chuyện ông Takishima giao phó. Trong hai năm dưới tay Hime, Trường Thịnh càng có dấu hiệu đi xuống. Nghiêm trong nhất là vụ đầu tư sai lầm, làm thất thoát hàng ngàn tỷ đồng. Bước đường cùng, Hime không muốn mất điểm nghiêm trọng trong mắt ông Takishima, nên đành đưa ra quyết định, tạo mối liên kết hôn nhân để cứu vớt thất bại của mình.


Hôn phu của Hime là con trai của một nhà đầu tư, tập đoàn của họ cũng kinh doanh về bất động sản. Hôn nhân không tình yêu, chỉ vì một mục đích, hợp tác cùng có lợi.


Nhà đầu tư kia vốn đã nhắm con mồi béo bở Trường Thịnh từ lâu, nay vừa đúng dịp, một là mang danh liên kết, từ từ ông ta sẽ tiến đến thâu tóm, hai là con trai ông ta từ lâu cũng có ý với Hime, đặc biệt thích cô tiểu thư xinh đẹp này.


Một mũi tên trúng hai con nhạn.


.....................


Từ khi trở về nước, Hime luôn bị giấc mơ về Pie làm cho ám ảnh mỗi đêm. Giống như thói quen trước đây, cô gọi điện cho Minh Anh.


Nếu không bận ca trực trong bệnh viện, Minh Anh sẽ luôn có mặt để nói chuyện cùng cô. Đến khi cô vô thức ngủ thiếp đi, cậu sẽ ra về.


Trước lễ đính hôn một tuần, Hime gọi cho Minh Anh, nhưng không phải đến Tử Viên mà ra quán rượu.


Hime uống rất nhiều, nói cũng rất nhiều, đa phần là về công việc. Đến khi say mèm, cô nói với Minh Anh những lời thật lòng, rằng cô không muốn kết hôn, không muốn gả cho một người không yêu, nhưng cô hết cách rồi.




Hime nhìn cậu, nở nụ cười, cô nói muốn nhìn cậu lâu thêm một chút. Vì sợ rằng sau khi cô kết hôn sẽ không có cơ hội này nữa.


Hime của sáu năm trước, một bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng không cười, nay ở trước mặt cậu lại thành ra dáng vẻ này. Cậu thấy nặng lòng, người con gái cậu yêu, đau khổ thế kia, mà cậu lại không có khả năng làm cho cô ấy hạnh phúc.


Hime đến cuối cùng, uống say mèm, nằm bất động trên bàn. Minh Anh đưa cô về nhà, lưu luyến nhìn cô nằm yên tĩnh ngủ ngon, cậu chậm chạp quay lưng rời phòng. Khi ra khỏi Tử Viên, cậu bất giác quay đầu nhìn lại. Hime nói đúng, có lẽ đây là lần cuối bọn họ gặp nhau như thế này, cũng là lần cuối cậu bước chân vào cái nơi gọi là Tử Viên.


Minh Anh lang thang bước chân trên đường, vô thức ghé vào một quán rượu. Một mình cậu ngồi đó, tự gặm nhắm nỗi buồn của mình.


Sáu năm... Cậu đã đợi Hime sáu năm, chỉ mong một lần cô ấy nhận ra tình cảm của cậu. Nhưng đến cuối cùng, Hime vẫn vô tình lướt qua. Tim cậu nhói đau khi nghe Hime nói cô sắp kết hôn. Lời tỏ tình trong lòng còn chưa đến miệng, liền rơi xuống nơi sâu nhất, vĩnh viễn nằm im ở đó. Tình cảm này, bắt đầu là tình đơn phương, nên đến cuối cùng hãy để nó kết thúc là tình đơn phương.


Uống đến say không còn biết gì. Minh Anh mơ hồ nhìn thấy một người ngồi xuống cùng bàn, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:


- Anh có chuyện gì, có thể tâm sự cùng không?


Minh Anh nhìn lên, tuy bị rượu làm cho không còn tỉnh táo nhưng cậu vẫn mơ màng nhận ra đó là một cô gái trẻ, ăn mặc đàng hoàng, tóc buộc gọn gàng.


Không biết vì cảm giác gì, Minh Anh cảm thấy cô gái này có thứ gì đó rất quen thuộc. Thế là, mặc cô gái ấy là người quen hay người lạ, cậu chậm rãi kể rõ tình cảnh của mình.


Khi câu chuyện kể xong, Minh Anh đã mệt mỏi nằm trên bàn, mơ hồ nghe thấy cô gái đó nói một câu.


- Anh yên tâm, cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy bỏ.


Minh Anh sau cùng cũng không biết mình về nhà bằng cách nào. Đến sáng hôm sau tỉnh lại, nghe chị Minh Hà kể, buổi tối có một cô gái đưa cậu về. Minh Hà còn nói thoạt nhìn cô gái ấy khá giống Pie, nhưng nhìn kỹ thì ra không phải.


Cô gái Minh Anh gặp tối hôm đó có phải chăng là một cô tiên, có thể biến những mong muốn của cậu thành hiện thực? Nói cuộc hôn nhân này bị hủy, thực sự bị hủy.


Chỉ hai ngày sau, cậu nghe thông tin, Hime hủy hôn.



Tập đoàn Trường Thịnh có nguồn đầu tư lớn từ một tập đoàn mới nổi vài năm gần đây. Để có được khoảng đầu tư đó, Trường Thịnh chịu mất 22% cổ phần, lợi nhuận không lấy phần nào. Đầu tư lỗ vốn như vậy, ai cũng cho rằng tập đoàn kia đầu óc có vấn đề. Nhưng Hime không thèm nghĩ nhiều, chỉ cần cứu Trường Thịnh khỏi khoảng nợ hơn một ngàn tỷ và không phải liên hôn, cô liền vui vẻ ký kết hợp tác.


......................


Bốn năm trước, người con trai điên cuồng tìm kiếm người mình yêu, cuối cùng cũng trở về. Mang theo bên mình cô gái được đồn là vị hôn thê của cậu, Tống Tiêu Kỳ.


Nhưng đến tận hai năm sau, một đám cưới được mong đợi vẫn mãi không diễn ra. Tiêu Kỳ, cô tiểu thư này, trước sau vẫn ngu muội cho rằng Huy thực sự có tình cảm với cô.


Bốn năm bị giam lỏng ở Trung Quốc, Huy biết mình ngoài thuận theo ý ông Vĩnh thì không còn cách nào khác. Cậu ban đầu dụ dỗ Tiêu Kỳ, khiến cô ta tin rằng cậu thực sự đã quên Pie. Thậm chí còn bàn tính với Tiêu Kỳ về một hôn lễ hoành tráng, cậu nói với cô trước đây từng đăng ký kết hôn với Pie, nên muốn về nước làm thủ tục li hôn.


Tiêu Kỳ một mực tin tưởng lời Huy nói, mặc cho ông Tống có chút nghi ngờ. Nhưng Huy quả thực học tập khả năng diễn xuất từ Pie, đóng đạt không chút sơ hở. Cuối cùng, cậu được trở về. Tiêu Kỳ cùng cậu trở về, vui vui vẻ vẻ mộng tưởng mình sắp có được Huy.


Nhưng khi vừa về nước, Huy thay đổi 1800, đem Tiêu Kỳ từ trong tầm mắt vứt đi không thèm nhìn. Thẳng thừng tuyên bố với cô, đời này chỉ yêu mỗi mình cô gái tên Lê Diệu Anh.


Sáu năm... thời gian đã làm một cậu con trai hai mươi tuổi trở thành một người chững chạc, phong thái lạnh tựa băng tuyết. Huy vốn ít cười, cậu vì Pie mà cười, cũng vì Pie mà vĩnh viễn không cười cùng với người khác.


Sáu năm... Huy đã quên Pie chưa? Vĩnh viễn không quên. Huy còn yêu Pie không? Cả đời vẫn chỉ yêu một mình cô. Pie mất tích, cậu cả đời sẽ đi tìm.


Pie còn sống hay đã chết?


Pie ở đâu?


Pie đã đi đâu?


Câu trả lời không ai biết.


Chính con người sáu năm trước mang dấu Pie đi cũng không biết...



Bảo bước vào nhà, lên thẳng trên phòng, nằm ra giường lớn, mắt mệt mỏi nhắm lại.


Tiếng gõ cửa vang lên, theo đó là một giọng nói rất khẽ.


- Ba ơi!


Không gian bỗng dưng im bặt, Bảo yên tĩnh lắng nghe, nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ đi vào, đến bên giường.


- Ba ngủ rồi sao?


- Có chuyện gì?-Giọng Bảo gắt gỏng vang lên.


- Ba xuống ăn tối với con.


- Chưa đói, xuống ăn trước đi-Bảo mệt mỏi trở người, quay lưng về phía cậu bé.


- Vậy... con đợi ba-Nói rồi cậu bé chạy nhanh ra khỏi phòng.


Bảo từ từ mở mắt, hướng theo bóng dáng của cậu bé, nhìn chăm chú.


Thằng nhóc đó, càng lớn càng giống cái tên đáng ghét kia, là một bản sao thu nhỏ. Từng đường nét gương mặt cho đến vóc dáng là sao y bản chính. Bảo đối diện với nó, cảm giác chán ghét đến cuồng cực, dù nó không làm gì sai, tính tình cũng rất tốt. Không giống như những đứa trẻ khác, suốt ngày chỉ biết khóc, biết ăn. Đứa trẻ mới có năm tuổi, lại rất hiểu chuyện, rất thông minh. Nhưng không hiểu sao, Bảo vẫn thấy không ưa nổi. Sở dĩ còn giữ nó lại bên cạnh, vì cậu muốn nó làm sợi dây ràng buộc giữa cậu và Pie.


Thời gian Pie ở bên cậu, vỏn vẹn một năm. Sau khi Pie đột nhiên phục hồi trí nhớ, mắng cho cậu một trận trời long đất lở, sau đó tuyệt tình trốn đi.


Đứa bé này, là nhờ cậu trông coi mà lớn lên. Trong lòng nó, chỉ có cậu là ba, dù cậu có lạnh lùng thì cậu vẫn luôn là người thân duy nhất của nó, là ba của nó


Tiếp...