Công Chúa Và Lọ Lem

Công Chúa Và Lọ Lem - Chương 69: Thời gian là dòng nước chảy





Một tháng sau...


- Mấy người làm ăn kiểu gì hả? Một tháng rồi! Một tháng rồi vẫn chưa tìm thấy người nữa sao?-Huy đứng trước đại sảnh Tử Viên, la hét ầm ĩ-Hime đâu rồi, tôi muốn nói chuyện với cô ta.


- Xin lỗi cậu, tiểu thư Hime hôm qua đã đi Pháp du học rồi. Còn chuyện của đại tiểu thư, chúng tôi vẫn luôn cho người tìm kiếm. Đại tiểu thư mất tích, chúng tôi cũng lo lắng không kém gì cậu. Nhất định chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đem được đại tiểu thư trở về-Ông quản gia từ tốn nói một hơi dài, gương mặt vẫn bình tĩnh uy nghiêm.


Huy vẫn còn đang tức giận trong lòng, mang theo ngọn lửa hừng hực, quay lưng, lên xe lái ra khỏi Tử Viên.


Một tháng này, Huy không ngừng như người điên, ngày ngày đến công an chờ nhận tin tức, lại đến hỏi thăm ở các bệnh viện. Hỏi nhiều đến nỗi, nhân viên của các bệnh viện đều quen mặt cậu ta.


Pie mất tích không rõ lý do, cũng không có điều tra được người có liên quan, nên công cuộc tìm kiếm trở nên bế tắc.


Huy vẫn luôn cho rằng chuyện này có liên quan đến Hime. Mặc cho cô ta có tỏ ra mình vô can, một mặt lo lắng cho Pie. Nhưng từ ánh mắt của cô ta, Huy nhìn thấy được sự giả dối.


Nhớ ngày Pie mất tích, Huy lao đến chỗ Hime, hung dữ hỏi cô ta “Cô đã làm gì Pie?”.


Hime liền lấy Minh Anh ra làm tấm chắn, nấp sau lưng cậu ta. Hime đứng từ đằng sau, miệng nhỏ có ý cười nhìn về phía Huy, rõ ràng như muốn thách thức.


Minh Anh thì đặc biệt tin tưởng, bênh vực Hime, nhất định không để Huy làm khó Hime.


Huy rõ ràng không thể địch nổi Minh Anh, lại không có chứng cứ rõ ràng để buộc tội Hime. Nên dù có tức giận đến mấy, cậu cũng không làm gì được.


Hime tính toán trước sau đều rất kỹ càng. Cho người lùng sục các bệnh viện, đề phòng Pie có người cứu giúp, cô ta là muốn diệt cỏ tận gốc.


Đến bây giờ Hime có chút hối hận, hối hận mình không đâm thêm vài nhát, nếu vậy sẽ không lo lắng Pie sống sót trở về.


Tài khoản ngân hàng trong và ngoài nước của Pie đều bị Hime cho người đóng băng, dù Pie không chết cũng không có cách nào sống tiếp được.


Trong lúc đi Pháp mang danh nghĩa du học, Hime vẫn cắt cữ người theo dõi hoạt động của Huy, đề phòng Pie liên lạc với cậu ta. Nếu có, Hime nhất định sẽ ra tay trước. Muốn tàn nhẫn thế nào, Hime sẽ tàn nhẫn thế ấy. Vì chính cô cũng không còn khả năng điều khiển sự tàn ác trong tâm hồn mình.


.................


Cùng lúc đó, tại nơi cách Tử Viên hơn một ngàn cây số...


“- Có thai???


- Được gần một tháng, thai nhi phát triển khỏe mạnh. Nhưng nếu cô ấy vẫn cứ hôn mê bất tỉnh như vậy. E rằng đứa bé này không thể sinh ra được.”




Bảo ngồi dựa đầu sau bức tường, suy nghĩ lại lời bác sĩ nói với mình hôm qua. Cậu đã ngồi suốt đêm qua ở đây, nghĩ mình nên quyết định thế nào cho phải.


Hai tuần trước, một số điện thoại lạ gọi vào máy Bảo, một giọng nữ vang lên “Cho hỏi anh có quen biết người tên Pie không?”. Cậu lập tức trả lời “Có quen”. Bên kia lại hỏi “Anh với Pie là quan hệ thế nào?”. Câu hỏi có phần kì quái, đúng lúc Bảo đang bận công việc, lập tức muốn cắt đứt “Tôi với cô ấy có quan hệ thế nào liên quan gì đến cô? Tôi không rãnh trả lời những câu hỏi dư thừa”, điện thoại đưa khỏi tai, lập tức bên kia phát ra âm thanh rất lớn. Lời nói rõ ràng nghe được “Đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng liên quan đến Pie, muốn nhờ anh giúp”


Sau đó, bên kia kể rõ ràng tình huống, nói Pie hiện giờ bị người khác âm mưu giết hại, cô gái gọi đến nói mình không thể chăm sóc cho Pie, nên nhờ Bảo chăm sóc cho Pie, tốt nhất đưa Pie đến một nơi thật xa không ai biết. Bảo cũng muốn nhân cơ hội này, đem Pie rời xa khỏi Huy, giữ cô ở lại bên mình.


Hôm đầu tiên đến đưa Pie đi, một cô gái trẻ bịt mặt đứng đợi cậu ở trước cửa. Cô ta lại tiếp tục điều tra cậu với hàng chục câu hỏi. Đến cuối cùng, giống như cậu hoàn thành xong bài kiểm tra, cô gái đó tỏ ý hài lòng rời đi, để Pie ở lại.


Lần đầu bước vào căn phòng kia, Bảo ngỡ mình đang nằm mơ. Pie nằm trên giường bệnh, xung quanh là đóng dây nhợ. Thậm chí mặt cũng bị băng bó như xác ướp, cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Pie, một ít tóc màu nâu gơn sóng của cô. Chỉ cần nhiêu đó thôi, cậu liền nhận ra, người nằm trước mặt cậu, chính xác là Pie.


Bảo nhanh chóng làm thủ tục chuyển viện cho Pie, đưa Pie đi dấu ở một nơi không ai biết. Từ đây, Pie sẽ là của riêng cậu.


Nhưng đến hôm qua, nghe xong tin trời đánh kia, cậu lại có chút loạn rồi. Người con gái cậu yêu, không hề yêu cậu, lúc cô gặp nạn không có ai bên cạnh, cậu nghĩ mình còn có cơ hội kéo cô về bên mình, nhưng lại không ngờ phát sinh một rắc rối. Trong phút chốc, cậu có chút ác tâm, muốn nhân lúc Pie còn chưa tỉnh lại, đem cái rắc rối kia, trời không biết quỷ không hay, phá bỏ, về sau cũng không cần vướng bận.


Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc Bảo đang đến gặp bác sĩ để nói chuyện. Cậu lại nhận được tin báo.


Pie đã tỉnh lại.


Khi chạy vào phòng, bác sĩ đang kiểm tra cho Pie. Ông bác sĩ bắt đầu hỏi những câu đơn giản.


- Cô có nhớ mình là ai không?


Pie mở mắt nhìn ông bác sĩ, không nói nửa lời. Cô nằm im lặng như thể bị điểm huyệt.


- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?


Pie vẫn nằm im, mắt vẫn nhìn, thân thể vẫn không hề cử động.


Hai vị bác sĩ nói nhỏ gì đó với nhau, vừa nhìn Pie, vừa có động tác khẽ lắc đầu. Bảo thấy vậy, tâm tình kích động. Hai người họ là có ý gì? Lắc đầu không phải là hết hy vọng cứu chữa đấy chứ? Pie chẳng phải đã mở mắt rồi sao? Chỉ là chưa mở miệng nói chuyện thôi mà.


Bảo vội vàng đẩy hết thảy mọi người sang một bên, bước đến nắm lấy tay Pie.


- Em có nhận ra anh không?


Vẫn là sự im lặng đó, nhưng hình như con ngươi trong mắt Pie có di chuyển, nhìn về phía Bảo.



Tất cả mọi người trong phòng hồi hộp chờ đợi kết quả. Thời khắc này, giống như một vụ cá cược, là đang chờ kết quả thắng-thua.


Nhưng đổi lại sự mong chờ của mọi người, Pie vẫn im lặng.


- Cậu Bảo, tôi muốn nói chuyện với cậu. Cậu đến phòng tôi một lát-Nói rồi, hai vị bác sĩ cùng y tá quay lưng rời phòng.


Bảo lưu luyến rời bàn tay của Pie, cậu đứng dậy, quay lưng.


Bất chợt...


- Anh tên Bảo sao?


Bước chân của Bảo còn chưa kịp nhấc lên đã khự lại. Giọng nói rất khẽ, là vang lên phía sau lưng cậu. Là Pie, nhất định là lời của Pie. Bảo nhanh chóng quay người lại.


- Em... em không sao chứ? Nãy giờ không nói chuyện, làm anh sợ chết rồi!


Pie nhìn Bảo, chớp mắt một cái đầy khó khăn, chậm chạp cất lời.


- Anh là Bảo?


- Đúng! Đúng!-Bảo vui mừng nở nụ cười.


- Vậy... tôi là ai?


Nụ cười trên mặt Bảo tắt xuống. Nhưng rất nhanh, cậu ta hồi phục tinh thần, nở nụ cười. Tình huống này, hơn cả sự mong đợi của cậu. Cậu từng nghĩ, nếu Pie bị mất trí nhớ thì tốt biết mấy. Đến lúc đó, cậu sẽ cùng Pie bắt đầu lại. Cậu cũng đã nghĩ đến chuyện mình phải nói gì với cô.


- Em tên là Thiên Ý!-Ngưng một lúc, Bảo chậm rãi, ôn nhu nắm tay Pie lần nữa- Em là vợ anh.


- Vợ?-Pie kinh ngạc hỏi lại, gương mặt băng kín nên không thể biết hiện tại cô đang có cảm xúc gì. Ngưng một lúc, cô tiếp tục nói- Có gì chứng minh?


Bảo bị khự lại trong phút chốc. Pie hôn mê lâu như vậy, nhưng trí óc vẫn luôn minh mẫn, trước sau vẫn thông minh nhạy bén, muốn gạt cô quả thực không dễ dàng gì.


Đang luống cuống tìm một minh chứng cho lời nói của mình. Bảo chợt nhớ đến lời của bác sĩ hôm qua. Đây nhất định sẽ là bằng chứng tốt nhất.


- Em đang có thai. Là con của chúng ta.



....................


Một năm sau...


Rầm...


Chiếc ghế bị văng ra đụng phải tường, âm thanh vang lên cực lớn. Người đàn ông đứng đằng trước hơi bị dọa cho giật mình, ông ta nhìn ông Vĩnh thăm dò.


Ông Vĩnh cố gắng điều chỉnh hơi thở, nén tức giận, chậm rãi ngồi xuống ghế, âm trầm cất giọng.


- Tạm thời đưa Vĩnh Huy sang điều hành chi nhánh chính ở Trung Quốc. Để nó ở lại đây, nó vẫn như đứa điên, suốt ngày tìm kiếm con bé đó. Một năm rồi, nó vẫn không chịu từ bỏ. Nếu vĩnh viễn không tìm ra, tôi e rằng nó vẫn đi tìm như vậy.


- Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ không chấp nhận đi.


- Trước hết, lấy cớ đưa nó sang đó bàn về hợp tác với Tống xí nghiệp. Chuyện về sau, làm thế nào để giữ chân nó, ông biết mình nên làm gì chứ?


- Tôi đã hiểu, thưa tổng giám đốc.


Người đàn ông cúi đầu,quay bước rời phòng. Ông Vĩnh thở dài, nhắm hai mắt lại.


...........................


Huy sang Trung Quốc, mục đích là vì công việc, nhưng về sau cậu mới nhận ra mình là bị giam lỏng ở đây, không thể về được. Không chỉ vậy, người đàn ông nhiều toan tính kia lại muốn nhân cơ hội này, tạo mối liên kết giữa C.A và Tống xí nghiệp bằng một quan hệ như từng làm với Trường Thịnh. Là một cuộc hôn nhân ép buộc.


“Thời gian như dòng nước chảy, không dừng lại chờ đợi ai.


Con người như những cánh hoa rơi, trôi nổi muôn nơi trên dòng chảy này.


Tôi đợi người ở đây, nơi hạ nguồn dòng chảy của thời gian.


Đợi đến khi người quay trở lại...”


Tiếp...