Công Chúa Phép Thuật

Chương 44




- Ui ... Ngất rồi ! - Hie chặc lưỡi.
- Nó ngất hay nó xuống Địa ngục tìm Diêm Vương nói chuyện rồi? - Mie thắc mắc.
- Bậy nào, còn cục cựa được bàn tay kìa! - Hie chỉ vào tay Sakura.
- Ừ nhỉ. - Mie gật đầu rồi quay sang Sae đang ngồi khoanh tay, vẻ mặt sung sướng - Làm sao nữa đây chị?
- Ầy... Kiếm một chậu nước lạnh tạt vào mặt nó rồi chơi tiếp, có vậy cũng không biết! - Sae cười nửa miệng, thong thả buông từng câu cợt nhả.
- Vâng, em sẽ làm ngay! - Shie gật đầu vội chạy đi.
***
Phía sau khu vườn hoa anh đào, có một chàng trai cầm kiếm, chém vào không trung vài nhác...
Rầm!!!
Một cây hoa anh đào gần đấy đổ rạp. Chầm chậm đi đến phía cái cây ngã, chàng trai đưa tay về phía trước, bắt lấy những cánh hoa anh đào rơi. Mái tóc nâu bồng bềnh lãng tử bay trong gió, đôi mắt hổ phách lạnh căm, đôi môi mấp máy vài chữ... rất nhỏ...
- Hoa anh đào... thật sự rất đẹp... giống hệt cô ấy.
Chợt khựng lại vì câu nói trong vô thức của chính bản thân, Syaoran cố rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu.
- Yaaaa!!! - Syaoran hét lên, chĩa mũi kiếm vào hình nhân bằng rơm, phóng tới.
Tại sao cậu lại nghĩ tới cô ta, cô ta chẳng có gì tốt đẹp, chỉ đơn giản là một kẻ lẳng lơ, một kẻ lẳng lơ không hơn không kém.
Thanh kiếm cắm sâu vào người rơm. Chợt, cậu nhớ tới ngày hôm đó, khi cậu đang định đâm thanh kiếm này... vào ngực trái của cô. Không một cảm giác. Đôi mắt ngọc lục bảo chẳng tỏ ra sợ sệt, rất kiên quyết nhưng... cũng thật cô đơn, lạnh lẽo...
Khoan, đôi mắt ngọc lục bảo ư? Chẳng phải, sáng nay mắt cô ta có màu đỏ sao? Vậy... chẳng nhẽ...
- Này, chị có thấy cô Sae ở đâu không? - một chị hầu lên tiếng
- Không, cả đám Shie, Hie, Mie, Chie cũng không thấy đâu - chị kế bên lắc đầu, thở dài thườn thượt - Chắc lại đi kiếm chuyện rồi, mà này... nói cho em biết, nghe đâu chị ta đang định hãm hại cô Hime gì gì đó...
Hai người hầu thì thầm với nhau rồi đi mất
Nghe đến cái tên Hime, một cảm giác lo sợ dâng lên trong cậu, lập tức Syaoran vội chạy đi
- Chỉ có thể... là nơi đó!
***
Ào...
Lại là tiếng của nước.
Lạnh buốt cả người.
Sakura từ từ mở mắt ra, cô nhìn xuống dưới.
Ướt!
Cả người cô đều ướt, máu hoà vào nước làm vấy bẩn bộ Kimono trắng tinh khôi.
Chie dùng tay dựng cô ngồi dậy.
- Sao? Cảm giác thấy sung sướng không? - Chie cười vỗ tay vào mặt Sakura
Im lặng
- Chị Sae, chị có thích lại đây chơi với nó không? - Mie quay sang nhìn Sae
- Hử? - Sae nhìn Mie
- Nãy giờ chị chẳng làm gì nó cả, em cảm thấy không thích!
- Đúng vậy, mỗi lần chị vào cuộc là có trò hay, coi sướng cả mắt - Hie đồng tình
- Ây dà... - Sae đặt cốc trà xuống, kéo ghế bước ra, tiến lại chỗ 4 người đang đứng, cười - Trò hay thì phải để đến phút cuối chứ!
- Vậy đây là phút cuối ạ? - Shie nhìn Sae
- Không... Chưa phải đến phút cuối đâu... - Sae cười - Nhưng chị sẽ ra tay trước chờ "Người đó" đến vậy...
- Vậy chị mau ra tay đi, em sốt ruột quá rồi đó!
- Được rồi... - Sae cười, tiến lại gần Sakura, ngồi xuống - Vất vả cho cưng quá rồi nhỉ? Hime?
Im lặng
Khẽ đưa tay lên sờ những vết thương của Sakura
- Coi này, những vết thương này nặng quá... Thật sự em đã rất đau đúng không? - Sae nói
Sakura quay mặt đi chỗ khác
- Nhưng mà... Nhóc đừng có lầm tưởng rằng chị đang thương hại và đang muốn tha cho cưng nhé! - Sae giễu cợt nhìn Sakura
Vẫn im lặng
- Chị hỏi... Chỉ là muốn thông báo cho cưng biết, sắp có một thứ làm cưng đau hơn cả những vết thương khi nãy nữa cơ...
Sae cười nham hiểm, rút trong túi áo ra một thứ bóng lộn
Sakura quay lại, nghiêng đầu
- Nhóc biết thứ này chứ? - Sae huơ huơ vật ấy trước mặt Sakura
Im lặng
- Đừng có bảo là bị đánh nhiều quá rồi lẩn nhé... - Sae nói - Để chị nói cho nghe... Cái thứ này được gọi là dao đấy!
Cô nhìn Sae
- Đúng... Tên gọi của nó là D-A-O! - Sae gằn từng chữ - Và nhóc biết công dụng của nó là gì chứ?
Im lặng
- Nó được dùng để cắt mọi thứ, nhưng trong trường hợp này, nó được dùng để rạch một vài lằn gạch kỉ niệm trên gương mặt xinh đẹp của cưng!
Sakura trợn mắt
- Cái gương mặt này... Là gương mặt được dùng để mê hoặc ba vị hoàng tử của tao... Và bây giờ, tao phải phá nát nó, nếu không, mày sẽ dùng nó để mê hoặc cả ba người mãi mãi!
Khẽ nhếch mép
- Không phải là tôi đã nói rồi sao? - Sakura chợt lên tiếng
- Cái gì?
- Tôi đã nói "T.Syaoran không phải là của ai cả", nhưng nếu như cô nói cả ba người đó đều là của cô thì tôi cũng xin sửa lại câu nói của mình...
- Mày nói cái gì? - Sae nhìn Sakura, trợn trừng
- Tôi xin sửa lại là "Cả ba người bọn họ, không-phải-là-của-ai­-cả!"
Bốp
Sae đưa tay lên tán vào mặt Sakura
- Mày dám nói cả như thế đấy à? Hoang đường, tất cả chỉ là hoang đường, sai hết cả rồi!!! Mày hiểu không? Sai rồi!!! - Sae tức giận lấy tay nắm lấy cổ áo Sakura, nói như hét
Rầm
Cánh cửa ngã xuống như bị ai phá
- Cô ta nói đúng, tôi, và cả 2 người kia, không phải là của ai cả!