Công Chúa Phép Thuật

Chương 16




Shiro kéo Sakura đến một góc khác của vườn hoa anh đào, nơi đây chằn chịt những sợi dây leo cứ bám vào mảng tưởng nhỏ, rong rêu cũng bám đầy hết cả. Cậu dùng tay kéo hết những sợi dây leo ra, để lộ ra một cánh cửa nhỏ bằng gỗ sồi, cậu quay sang nhìn Sakura
- Đi chứ, Hime - chan?
Cô im lặng, bước theo Shiro
"Cạch"
Cánh cửa mở ra. Sakura theo Shiro vào trong. Một tia sáng chói chang khẽ rọi vào mắt, bất giác, cô lấy tay che mặt lại
- Sao thế? Không quen à? - Shiro nhìn Sakura
Cô không đáp, chỉ khẽ lắc đầu
- Không sao đâu, lát nữa em sẽ quen thôi, cái này cũng giống như ánh sáng mặt trời ấy mà!
Lát sau, cô cũng quen dần với ánh sáng kia, bỏ tay ra thì thấy trước mặt mình là cả một khu vườn xanh biếc, đủ cả những cây xanh, những loài hoa thơm đang khoe sắc trong ánh nắng ban mai
- Hime - chan! Lại đây ngồi nào - Shiro đứng ở đẳng xa, vẫy tay gọi Sakura
Sakura bước lại chỗ Shiro đang đứng, nhìn xuống
- Cái này ... - Sakura chỉ vật đang đung đưa - Là cái gì vậy?
- À ... Em cứ ngồi thử đi - Shiro nói
- Được không? - Sakura nhìn sang Shiro
- Dĩ nhiên là được rồi, em đang nghi ngờ anh đấy à? - Shiro cười
Cô không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, hơi mất thăng bằng vì nó cứ đung đưa mãi
- Sao? Hơi lạ đúng không? - Shiro nói
- Ừm... - Sakura gật đầu - Nó cứ đung đưa mãi ...
- Hì ... Bởi vậy nên nó mới được gọi là "Xích đu"
- Hửm ? - Sakura nghiêng đầu - Xích đu?
- Ừm. Em chỉ cần đung đưa nhẹ là cả cái xích đu sẽ đung đưa theo ... - Shiro đứng dậy - Để anh làm cho em xem nhé
Shiro để tay lên hai sợi dây sắt dùng để giữ chiếc xích đu, đưa qua đưa lại rồi đẩy mạnh lên, anh nhìn Sakura hỏi lại
- Sao nào?
- Hơi choáng... nhưng thích lắm...!
- Hì, dĩ nhiên rồi - Shiro quay lại chỗ ngồi của mình - Em biết tại sao giữa mùa đông mà khu vườn này vẫn có thể giữ được không khí của mùa xuân không?
- Là do ... phép thuật, đúng không?
- Đúng rồi - Shiro ngạc nhiên - Sao em biết?
- Có mùi hương của phép thuật ... - Sakura nhìn quanh - Rất nhiều trong khu vườn này ... Một loại phép thuật rất mạnh!
- Em có thể cảm nhận được linh khí của phép thuật?
- Có thể !
- Thật ra ... Khu vườn này ... Là một nơi bí mật, chỉ có anh, anh hai, anh ba và mẹ anh biết thôi ...!
- Mẹ anh? - Sakura nghiêng đầu
- Đúng ! Bà cũng chính là người đã tạo ra khu vườn này và dạy phép thuật cho cả 3 anh em bọn anh ...
- Bà là một người rất tuyệt vời? - Sakura nhìn Shiro
- Đúng ... Nhưng chỉ tiếc rằng ... - Cậu ngập ngừng - Bà đã ra đi quá sớm
- À ... Ra vậy ...
- Ừm ... - Shiro gật đầu - Anh muốn hỏi em một chuyện...
- Có chuyện gì sao? - Sakura nói
- Về bài hát lúc nãy ... - Shiro ngập ngừng - Anh cũng không biết có nên hỏi không ...
- Tại sao lại không?
- Anh cảm thấy... khi hát bài hát đó... giọng hát của em có chút gì đó tiếc nuối, hơi buồn bã và trầm lắng ...
- Vậy sao? - Sakura nói
- Đúng vậy ... - Shiro gật đầu - À ... cũng có thể là do anh đã nhầm ...
- Không, anh hoàn toàn đúng - Sakura ngắt ngang - Bài hát đó quả thật ... Rất giống với tâm trạng của tôi hiện giờ ...
- Hiện giờ? - Shiro thắc mắc - Còn lúc trước thì sao?
- Xin lỗi ... - Sakura cúi đầu - Chuyện quá khứ ... tôi không muốn nhắc lại ...
- À ... Không sao đâu - Shiro xua tay - Chúng ta nói chuyện khác nhé?
- Ừm ... - Sakura gật đầu
Rồi Shiro bắt đầu câu chuyện mới, kể về bản thân mình, nói rất nhiều, rất lâu, Sakura cũng chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua, còn lại, chỉ có mình Shiro nói
- A ... bây giờ là mấy giờ rồi? - Sakura sực nhớ chuyện gì đó, quay sang hỏi Shiro
- À ... Anh không chắc ... Nhưng anh nghĩ là 5 phút trước nửa đêm ...
- 5 phút ... Trước nửa đêm ... - Sakura lập lại lời của Shiro rồi đứng phắt dậy
- Em đi đâu vậy? - Shiro ngạc nhiên
- Xin lỗi ... Nhưng tôi có chuyện cần làm ... Vào lúc nửa đêm!
- Chuyện gì vậy ?
- Mang thức ăn cho Nhị hoàng tử!
- Thật không? Vậy thì em đi nhanh đi, không thì hoàng huynh lại nổi giận cho mà xem - Shiro nói
- Vâng - Sakura bước ra ngoài cánh cửa rồi ngoái lại nhìn Shiro , cúi đầu - Cảm ơn anh đã cho tôi biết nơi này
"Cạch"
Cánh cửa khép lại, chỉ còn lại mình Shiro. Nhẹ đưa tay chạm lên chiếc lá của cành hồng ở gần đó, cậu cười rồi thì thầm với chính mình
- Đúng là... một cô bé kì lạ