Công Chúa Phép Thuật

Chương 15




Ừ ... thì ...
- Cậu đúng thật là... - Tomoyo lại cười - Lúc lạnh lùng nhìn mặt cậu ghê sợ lắm cơ, còn lúc này ... tớ chẳng còn nhận ra được cậu có phải là Sakura - san hay Hime - san không nữa...
- Nói nhiều quá! - Sakura gắt - Sao không đi làm thức ăn nhanh một chút đi
- Rồi rồi, đừng nóng! - Tomoyo nói rồi bước ra khỏi phòng
"Xoạch"
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Sakura im lặng nhìn theo Tomoyo. Đi đến bên cánh cửa, mở he hé một chút. Đợi cho đến khi bóng Tomoyo xa dần... xa dần, lúc Tomoyo đẩy cánh cửa chính của khu Hoàng bước ra ngoài, cô mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, đi ra khỏi căn phòng mà cô cho là ngột ngạt, chật chội. Bước nhẹ trên dải hành lang lót gỗ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Như lần đầu tiên mới đến đây
Lạ lẫm!
Cô cũng ở đây được một thời gian rồi, nhưng sao không tài nào có thể thích nghi được với cái Hoàng cung rộng lớn này... Về cả vật chất, cảnh vật xung quanh cô, và cả những loại người mà cô không bao giờ gặp. Những con người kì lạ... Nhưng cô nghĩ là cô đã gặp rồi ... Mặc dù không nhớ chính xác là khi nào, lúc nào, có lẽ là rất lâu rồi... Từ khi cô được gọi là "Phong ấn" chăng?
Phong ấn ...
Mãi nghĩ những chuyện không đâu vào đâu mà cô chợt nhận ra mình đã đi đến một nơi cô chưa bao giờ đặt chân đến
Góc khuất khu Hoàng, hành lang thứ tư. Dường như đây là... phòng của Tam hoàng tử, T.Shiro!!!
Chẳng có gì là ngạc nhiên ...
Cô nhìn quanh, quan sát, coi như đây chỉ là một chuyến tham quan đến nơi cuối cùng của khu Hoàng thôi. Đôi chân chuẩn bị bước tiếp, nhưng có cái gì đó... Như phép thuật ... Đã giữ bước chân cô lại
Thật êm dịu ...
Âm thanh trong vắt, khẽ ngân nga đâu đó, từ một nơi xa xăm...
Ngày càng rõ, giống như đang ở rất gần, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa dẫn ra ngoài khu vườn hoa anh đào, đưa mắt nhìn quanh, một chàng trai tóc đen nhánh, đang ngồi trên một tảng lớn, tay cầm một chiếc sáo trúc xanh biếc, thổi một khúc hát nhẹ nhàng, trầm lắng
Lặng người nhìn chàng trai, lắng tai nghe những âm thanh phát ra như đang mê hoặc lòng cô, rồi cũng cất tiếng hát theo điệu nhạc
"Đưa em đi, đi đến nơi đó
Đưa em đi, đi thật xa
Em muốn có hạnh phúc
Một câu nói đơn giản
Một ánh mắt dịu dàng
Anh sẽ đưa em đi
Đi đến nơi mà tiếng hát không bao giờ biến mất
Âm vang ngọt ngào đọng mãi lại nơi đây
Xoa dịu bao nỗi buồn
Sưởi ấm trái tim.
Câu hát ngân vang.
Nụ hôn còn mãi.
Hạnh phúc muôn đời..."
- Hát hay lắm
Shiro cười rồi nghiêng đầu nhìn Sakura
- Hime - chan?
Cô im lặng, nhìn lại Shiro
- Cô bé... Em đừng im lặng mãi chứ... Nếu như vậy... Anh sẽ giống như một người kì cục đang tự nói chuyện với người vô hình ấy!
Vẫn im lặng
- Thôi...! Em không thích nói chuyện thì thôi vậy ! - Shiro quay lưng định bỏ đi thì chợt khựng lại
- Anh thổi sáo ... Hay lắm ...!
Ngạc nhiên khi nghe giọng nói đó cất lên, nhẹ nhàng, xen lẫn ngọt ngào, vội quay lại nhìn cô , dần lấy lại thái độ bình thường, mỉm cười
- Cảm ơn em !
- Không... có gì -
Sakura nói
- À ... em cũng hát hay lắm đấy! - Shiro nói
- Nghe thấy à?
- Dĩ nhiên rồi! - Shiro cười
- Xin lỗi vì đã làm phiền lúc anh đang tập trung chơi nhạc ... - Sakura cúi đầu
- Ồ ... - Shiro xua tay - Không có gì đâu ! Tiếng hát của em làm cho phần thổi sáo của anh đỡ buồn tẻ ấy chứ !
- Ừm ...
- Mà sao chúng ta lại đứng đây nói chuyện nhỉ? Anh cảm thấy hơi bất tiện ... - Shiro ngẫm nghĩ - Sao chúng ta không tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn để trò chuyện ? Em thấy sao ?
- À ...
- Nhưng nếu em bận ... - Shiro ngập ngừng
- Đi đâu ? - Sakura lên tiếng
- Hì ... - Shiro cười rồi nắm lấy tay Sakura - Đi nào, anh có một chỗ bí mật, đảm bảo người ngoài chưa có ai biết đâu !
- Ơ ... - Sakura ngạc nhiên khi tay mình bị kéo đi, rồi cũng đành lê bước theo Shiro