Công Chúa Phép Thuật

Chương 10




Chương 10

"Cộp"
Sakura bước đến trước cửa ra vào của khu Hoàng, định đưa tay mở ra thì bị chặn lại bởi một cánh tay khác. Ngước lên nhìn, cô thấy một cô gái tóc màu hung đỏ đang đứng tựa lưng vào cánh cửa, khoanh tay lại, mắt nhìn chằm chằm vào Sakura. Sakura im lặng, cũng đưa mắt nhìn lại cô gái, không chút sợ hãi
- Xem ra... em cũng không tới nỗi tồi đâu chứ nhỉ? - Sae mỉm cười, một nụ cười khinh bỉ - Nhưng làm sao mà em có thể tiếp cận được Nhị hoàng tử một cách dễ dàng, đến nỗi cậu ấy bảo em đích thân mang thức ăn đến cho cậu ấy nhỉ?
Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của Sakura, từng ngón tay thon dài vờn quanh những sợi tóc màu nâu của cô. Sakura vẫn đứng im
- Này... cô bé xinh đẹp... À không... Có lẽ cái xinh đẹp này trong mắt chị nó có thể là theo nghĩa khác... - Sae nhếch mép cười cợt - Em biết nói không? Sao nãy giờ em cứ im lặng mãi thế hả?
- Chắc nó bị câm đó chị... - Shie tiếp lời
Sau đó là một tràng cười ha hả của Sae
- Hahaha... Chắc là vậy... mày nói đúng đấy Shie ạ!
- Này... - Một giọng nói khác vang lên, nhẹ nhàng - Xin lỗi... giữ im lặng cũng được tính là bị câm à?
Sae ngạc nhiên đưa mắt nhìn người vừa mới phát ra giọng nói đó, là Sakura !
- Mày... mày mới nói cái gì?
- Tôi nói... im lặng cũng được tính là bị câm à? - Sakura bình thản nhìn thẳng vào mắt Sae - Nếu như tôi im lặng, có nghĩa là tôi bị câm, vậy nếu như Syaoran - sama im lặng, cô cũng nói cậu ấy câm, đúng không?
- Mày... - Sae nghiến răng - Mày vừa mới gọi Nhị hoàng tử là gì?
- Syaoran - sama! - Sakura lập lại
- Cái... - Sae tức giận - Mày đúng là cái đồ không biết điều, nhóc ạ! Hôm nay chị sẽ cho nhóc biết điều với bọn chị!
Sae quay lại những người kia, giơ tay trái lên ra hiệu
- Lên! - Rồi quay sang nhìn Sakura - Nhóc nên nhớ là bọn chị có 5 người, nhóc chỉ có một mình, hơn nữa nhóc còn đang bê nguyên khay thức ăn kia... kì này... chị sẽ cho nhóc biết cái từ "Lễ độ" có nghĩa là gì!
Những cô gái còn lại được lệnh xông lên, rút ra từ trong túi áo những mảnh sắt dài độ chừng một cánh tay, huơ qua huơ lại trước mặt Sakura
- Nhóc muốn bị đánh chỗ nào trước đây? Ở đầu hay ở thân? - Mie đưa cây sắt ra trước mặt Sakura
- Thôi nào, tao thích đầu hơn, đừng giành với tao chứ! - Hie cười
- Ai nói tao giành với mày, tao đâu có thích cái đầu không có não! - Mie liếc Hie
- Hahaha! - Sae cười lớn - Mấy đứa nói hay lắm! Con nhóc này đúng là không có não mới định giành Nhị hoàng tử với chúng ta!
- Rồi, bây giờ em thích nhận quà gì từ bọn chị nào? - Shie cười
- Không - muốn - gì - cả! - Sakura nhấn mạnh từng chữ
- A... - Sae ngạc nhiên - Nhóc nói gì cơ ấy nhỉ?
- Tôi nói là không muốn gì cả!
- Này nhóc, chị nhắc lại một lần cho nhớ nhé! Ở đây bọn chị có 5 người, nhóc chỉ có 1 mình, nếu như nhóc chống đối thì... - Sae ngập ngừng, vuốt nhẹ mặt Sakura ,giả vờ thương hại - Chị không dám chắc là sau khi nhóc nhận quà thì còn có thể đứng ở đây được nhé
Cô im lặng
Hất tay Sae ra, Sakura liếc sang những người kia
- Muốn gì làm nhanh đi, tôi không có thời gian để nói nhiều
- Ố ồ... Nhóc láo quá - Sae cười - Lên đi mấy đứa!
Bốn người kia xông lên, cầm những cây sắt nặng, vỗ vỗ vào tay, ai cũng tập trung ánh mắt vào Sakura, đi xung quanh cô xem có động tĩnh gì không rồi bắt đầu tiến tới, càng ngày càng gần Sakura hơn
"Vù..."
Tiếng cây sắt giơ lên cao, chuẩn bị giáng xuống, cùng lúc đó, cũng có một tiếng động tương tự, như một làn gió thoáng qua, mọi người ngạc nhiên nhìn lại, Sakura... đã biến mất!
- Nó... nó đâu rồi? - Mie lắp bắp
- Không lẽ nó chạy rồi? - Shie tiếp lời
- Bậy nào, chạy sao nhanh dữ vậy? - Mie ngắt
- Chứ nó ở đâu? Mày nói xem? - Shie bực dọc
"Vù..."
Lại là tiếng gió, đưa ngang 4 người đang đứng xôn xao bàn tán, khẽ xoay người, vạt áo trắng nhẹ nhàng bay lên
- Ê... mày ơi ... - Hie nói - Cái cây sắt của tao... cây sắt của tao...
- Nó làm sao?
- Mất tiêu rồi!
- Cái giống gì vậy? Mày nói cái gì? - Shie nhíu mày
- Cây sắt của tao biến mất rồi - Hie nói lại lần nữa
- Làm sao mà mất được, trong khi tao còn... - Shie giơ thanh sắt ở cánh tay để sau lưng - Cái... cái gì vậy? Của tao cũng mất rồi
- Của tao cũng mất! - Hie lên tiếng
- Tao cũng... - Mie ngạc nhiên
- Mất rồi! - Chie đưa hai bàn tay trống trơn ra - Vậy là sao?
- Không lẽ ở đây có... - Shie ngập ngừng - MA???
"Leng keng... leng keng"
Âm thanh của kim loại chạm vào nhau