Yến Tuy vẫn chưa cưới vợ, cũng chưa có hôn phối, trưởng bối trong nhà không thể quản hắn, cho nên hắn thường xuyên ở lại Vọng Xuân Lâu, không ai xui xẻo dám tìm vị Yến Tuy.
Gã sai vặt đáp lại một lần nữa, lau mồ hôi lạnh trên mặt nói: "Bất quá,hầu gia hẳn cũng biết nơi này chúng ta là nơi làm ăn buôn bán, hơn nữa cô nương kia nhìn qua lại có xuất thân bất phàm, cho nên chúng ta không dám đắc tội nên đương nhiên ngăn cũng không được..."
"Nói trắng ra Vọng Xuân Lâu của chúng ta chỉ là một nơi phong nguyệt, không dám đắc tội với những vị khách quý này, cho nên chúng ta không dám cản,thỉnh tiểu hầu gia thứ lỗi."
Yến Tuy mấy ngày nay tâm tình không tốt, vừa vặn lúc này lại có người đen đủi tới tìm hắn.
Hắn nhướng mày, tặc lưỡi, tùy ý đem trong tay món đồ chơi lá vàng đặt ở trên bàn, "Cản cái gì? Không cần cản. Có người đang vội vàng tìm đường chết, ta không có lý do gì không thoả mãn họ."
Yến Tuy nói lời này, ngữ khí hơi cao lên, khiến người ta cảm thấy căng thẳng.Gã sai vặt trong lòng thầm kêu khổ, sao lại có người đến tìm vị hầu gia hỉ nô vô thường này chứ, người ở Vọng Xuân Lâu không ai không biết Yến Tuy rất ghét bị người khác quấy rầy khi đang nghe nhạc.
Nếu không phải ma ma thúc giục mấy trăm lần, gã sai vặy cũng không dám quấy rầy nhã hứng của Yến Tuy.
Suy cho cùng, Yến Tuy mới là người có thể vừa cười vừa đá tân khoa Trạng Nguyên xuống dưới lầu, hơn nữa còn giống như coi những người đó như những con kiến.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng:: "Là gian này? Nhìn trang trí bên ngoài kiểu hoa hoè loè loẹt, đúng kiểu yêu thích của Yến Tuy. Chậc, sao lại tới dạo hoa lâu, còn đem nơi này biến thành dáng vẻ này."
Gã sai vặt nghe được chợt cả kinh, quỳ rạp trên mặt đất không dám nhìn vẻ mặt Yến Tuy lúc này.
Những vị hoa nương cũng quỳ rạp trên mặt đất, khẽ run rẩy. Các nàng đều là người quen hầu hạ Yến Tuy, tự nhiên đều biết tính tình của vị hầu gia này, cho nên trong lòng đều thương tiếc cô nương kia.
Trong lòng đại đa số mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, cô nương này thật sự quá gan, dám nói những lời như vậy trước mặt Yến tiểu hầu gia, Yến Tuy là người có thể đá bay cả tân khoa Trạng Nguyên ——
Cô nương này, có lẽ là...
Mọi người không dám nghĩ tiếp nữa.
Yến Tuy vốn đang tựa cằm, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nghe được thanh âm này, hắn cứng đờ, thoáng chốc dừng tay lại.
Hắn sửng sốt một lát, sau khi định thần lại, nhanh chóng khép lại cổ áo hở hang, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước."
Hoa nương quỳ gối chưa kịp hiểu ý Yến Tuy, một cô nương đầu đội chuỗi ngọc từ bên ngoài đi vào, theo sau là một nam nhân.
Hoa nương lặng lẽ ngước mắt nhìn lên, mới nhận ra lời ma ma nói quả nhiên là đúng, cô nương này quả thực vừa nhìn là giàu có hoặc cao quý, nhất định có khí chất mà chỉ có các cô nương quý tộc ở Lũng Nghiệp mới có được.
Nhắc mới nhớ, mười hai cô nương trong Vọng Xuân Lâu cũng có chi phí ăn mặc rất lớn, nhưng so với những cô nương quý tộc thực sự thì không thể tránh khỏi vài phần phong trần vị một chút.
Cũng có người không khỏi vui sướng khi người gặp họa nghĩ thầm, cho dù cô nương này có phải là cô nương quý tộc, cũng không sao cả, gia thế như Yến gia, Yến Tuy vẫn luôn hành động không chút kiêng dè, cho dù là cô nương quý tộc thì hắn cũng không cho mặt mũi.
Tạ Nguyên dựa vào mép cửa, "Sao ngươi lại để bọn họ ra ngoài, chậc chậc, hiếm khi ta ra ngoài một lần, sao những mỹ nhân này của ngươi không đàn cho ta một khúc nhỉ?"
Yến Tuy nhìn Cảnh Hữu Lăng đứng sau lưng Tạ Nguyên, sắc mặt tối sầm, hai người nhìn nhau, mặc dù không ai nói một lời, nhưng dường như có tiếng kim loại va chạm.
Hắn dừng sai một nước cờ, chung quy chưa viên mãn.
Tạ Nguyên đi tới trước mặt hoa nương đang quỳ gối, cô nương cầm đàn này có đôi lông mày và đôi mắt tuyệt đẹp, dáng người cầm đàn tỳ bà tuyệt đối, xứng đáng là quân bài hàng đầu trong Vọng Xuân Lâu.
Nàng ngẫu nhiên tìm một bức tường tựa vào, "Ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc lại để cô nương quỳ trên mặt đất như thế này."
Yến Tuy im lặng một lúc, một lúc sau mới nói:"Ta thật ra không nghĩ tới điện hạ hôm nay cư nhiên còn có nhã hứng tới Vọng Xuân Lâu."
Hắn dừng một chút, "...... Còn mang theo người từ trước đến nay giữ mình trong sạch Cảnh đại tướng quân."
Những người có mặt đều sửng sốt, có thể gọi là điện hạ...
Huệ Hòa trưởng công chúa? Trưởng công chúa cư nhiên xuất hiện tại Vọng Xuân Lâu?
Nghe nói Yến tiểu hầu gia thân nhau với trưởng công chúa từ khi còn nhỏ, khi tin truyền ra về hôn sự giữa trưởng công chúa và Cảnh đại tướng quân, trong Lũng Nghiệp có không ít lời đồn thổi, nói là hầu gia cùng trưởng công chúa sợ là có chút không ổn ——
Như thế nào hôm nay bọn họ ba người cư nhiên đồng thời xuất hiện bên trong Vọng Xuân Lâu?
Cảnh gia nhiều thế hệ gia quy nghiêm ngặt, Cảnh tam công tử càng là có tiếng đoan chính, này sợ là lần đầu tiên tới phong nguyệt tràng.
Vẫn là bồi trưởng công chúa cùng nhau tới.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, vừa nhìn vẻ mặt của Cảnh tam công tử vừa thắc mắc, chỉ thấy hắn đứng bên cạnh trưởng công chúa, trên tay cầm thanh kiếm, trên mặt không thấy chút cảm xúc nào.
"Cảnh tam công tử," Yến Tuy mỉm cười, trong mắt lại không có chút ấm áp nào, "Điện hạ từ trước đến nay luôn thích hồ nháo, tới đây cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là nghe nói, tam công tử luôn tuân thủ gia quy, hơn nữa chưa bao giờ xuất hiện ở những nơi như này,ta rất tò mò tại sao tam công tử lại cùng điện hạ đến đây."
Vừa nói, hắn vừa nhướng mày: "Nhưng người đã đến đây, thì sẽ là khách, ta không có lý gì không tiếp đãi ngươi."
Yến Tuy dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên bàn, đối với hoa nương đang quỳ trên mặt đất nói: "Không nghe thấy điện hạ vừa nói sao? Lên tiếp tục đi."
Các hoa nương trong Vọng Xuân Lâu ngày thường đã gặp rất nhiều trường hợp, hoàng thân quốc thích cũng không phải chưa từng gặp qua,nhưng hiện tại nếu là công chúa thì thật sự chưa từng thấy. Huống chi trưởng công chúa điện hạ, người được Thánh thượng sủng ái nhất, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Nếu là một cô nương có đầu óc linh hoạt hơn, nàng sẽ cảm thấy thái độ của Yến Tuy đối với Cảnh tam công tử có vẻ... có chút kỳ quái.
Nhưng đây không phải là điều họ nên quan tâm. Các hoa nương trong Vọng Xuân Lâu không hề thua kém chút nào trong cung, thậm chí còn quyến rũ hơn.
Mười năm vừa có cảm giác mộng Dương Châu, đoạt được thanh danh trong kỹ viện, lại trùng hợp chính là khúc Dương Châu chậm này.
Tạ Nguyên từ trước đến nay có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, vừa vặn xem có chút mệt mỏi, mà tình cờ trong phòng này của Yến Tuy chỉ có một chủ vị,nàng đi đến trước mặt Yến Tuy đang ngồi ở trên chủ vị, "Lên, đứng đi."
Không khách khí.
Nếu là Yến Tuy bình thường, hắn nhất định sẽ cùng nàng tranh cãi, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại thẳng thắn như vậy, lập tức rời đi.
Tạ Nguyên đang xem náo nhiệt trong phòng, Yến Tuy lại đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Hữu Lăng, nhướng mày cười nói: "Ra ngoài nói chuyện?"
Cảnh Hữu Lăng ngước mắt nhìn Tạ Nguyên, nhưng lại đi theo Yến Tuy ra ngoài mà không nói một lời.
Lúc này ngoài hành lang của Vọng Xuân Lâu không một bóng người, Yến Tuy dựa vào tường, "Ta còn tưởng rằng Cảnh tam công tử sẽ cự hôn. Dù sao tam công tử người như trời quang trăng sáng như vậy.Ta thật sự tò mò, tam công tử như thế nào liền sẽ cưới trưởng công chúa?"
Hắn nói những lời này,tư thế không tính là là trịnh trọng, giống như chỉ là thuận miệng nói.
Mùi hương thường dùng trong Vọng Xuân Lâu là hương hoa phù dung, Yến Tuy cầm trong tay một đồng tiền vàng, đồng tiền vàng trượt mấy lần giữa các ngón tay, cuối cùng lại rơi vào lòng bàn tay Yến Tuy.
Yến Tuy nghe Cảnh Hữu Lăng chậm rãi nói: "Điện hạ là kim chi ngọc diệp, ta muốn cầu hôn, hẳn là cũng là nhân chi thường tình."
Cảnh Hữu Lăng vừa nói vừa quay đầu lại: "Hầu gia tựa hồ luôn rất quan tâm đến chuyện này, ta biết, bởi vì hầu gia và điện hạ từ nhỏ đã quen nhau, nếu là không biết, còn thật sự cho rằng cùng dư luận ở Bát Phương Khách bên trong có chút sâu xa nào đó."
"Những này làm tổn hại đến danh dự của điện hạ. Nếu hầu gia không để bụng,cũng nên lo lắng cho danh dự của điện hạ."
Cảnh Hữu Lăng đang chuẩn bị đi, Yến Tuy im lặng một lát, đột nhiên cười lớn.
"Ta vốn tưởng rằng tam công tử là loại người không quá quan tâm đến những chuyện của người khác, không ngờ vẫn có chút để ý.Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại đem lại lời nói nói minh bạch một chút, Tạ Nguyên từ trước đến nay không thích Cảnh gia nhất là những cái gia huấn đó, cho nên ta khẳng định——"
"Các ngươi nhân duyên, chỉ sợ là lâu dài không được."
Cảnh Hữu Lăng nghe xong lời này cũng không hề tức giận, nghe vậy liền cụp mắt xuống nhìn Yến Tuy: "Liệu có kéo dài được không? Cho dù không kéo dài cũng không liên quan gì đến ngươi."
Hắn trước nay luôn lạnh lùng,thờ ơ với người khác, và hắn chưa bao giờ nói những lời nói như vậy.
Yến Tuy cười lạnh nói: "Tạ Nguyên dẫn ngươi đến Vọng Xuân Lâu tìm ta, ngươi không cảm thấy có vài phần ý tứ sao?"
Cảnh Hữu Lăng ngẩng đầu nhìn Yến Tuy, nói: "Ngày tám tháng sáu âm lịch, hôm nay còn chưa tới mười ngày nữa."
...
Tạ Nguyên nghe xong khúc Dương Châu chậm, cảm thấy Vọng Xuân Lâu này quả thực là động bán vàng ở Lũng Nghiệp, các cô nương ở đây đều rất quyến rũ, giọng nói có lẽ đến từ Giang Nam, lời nói nhẹ nhàng của Ngô Nông, đi vào lòng người.
Nàng vội vàng đi ra ngoài, lại không mang cái gì ban thưởng, đành phải để Yến Tuy nhớ thưởng cho từng cô nương này.
Khi Tạ Nguyên bước ra, liền nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng và Yến Tuy đứng cùng nhau, hai người vẻ mặt bình thường, cũng không biết đang nói cái gì. Nhìn thấy nàng đi ra, Yến Tuy đầu tiên nhướng mày hỏi: "Đây đều là những người được ta chọn lựa kỹ càng, thế nào?"
Tạ Nguyên vỗ tay nói: "Không trách ngươi ngày thường thích tới Vọng Xuân Lâu. Ta nhìn cô nương Lục La kia, giọng nói thật hay và dễ nghe."
...
Xe ngựa sắp sửa tiến vào Tiên Võ Môn, Tạ Nguyên hôm nay ra ngoài,thật sự là có chút mệt mỏi, dọc đường cũng không nói một lời, hơn nữa hôm nay lại dậy sớm nên chỉ dựa vào xe ngựa đã thiếp đi.
Cho đến khi xe ngựa dừng hẳn ở ngoài tường cung, Cảnh Hữu Lăng mới gọi nàng một câu: "Điện hạ."
Tạ Nguyên cuối cùng cũng tỉnh lại, Cảnh Hữu Lăng đưa nàng một đường đến Tiên Võ Môn, nàng nói: "Tiễn Thúy hiện tại đang ở trong Tiên Vô Môn chờ ta, hơn nữa, lúc này thị vệ cũng cách đây không xa, cũng không cần đu theo ta nữa."
Lúc nàng chuẩn bị bước vào tường cung, Cảnh Hữu Lăng đã đứng ở phía sau nàng, đột nhiên nói: "Điện hạ."
Tạ Nguyên dừng lại và quay lại nhìn hắn.
Nắng hôm nay vốn dĩ rất tuyệt vời nên ngay cả khi mặt trời đã lặn, dư vị vẫn dày đặc lạ thường. Ánh hoàng hôn nhuộm lên lông mày và áo bào của hắn một chút, hắn chỉ đứng ngoài bức tường cung điện, trong thế gian bình thường của Lũng Nghiệp.
Tạ Nguyên nhìn đến trên tay hắn, cầm một chuỗi kẹo đường hồ lô.
Có lẽ sẽ hơi lạ khi một người như hắn lại cầm kẹo đường hồ lô.
Một người như vậy trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại đang cầm trên tay món ăn yêu thích của một đứa trẻ.
Cảnh Hữu Lăng đưa kẹo hồ lô trong tay cho Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình chưa từng hiểu biết nhiều về người này.