Công Chúa Mỗi Ngày Đều Suy Nghĩ Phải Hoà Ly

Chương 22




Một người là công chúa điện hạ xuất thân cao quý, một người là Cảnh gia Tam Công Tử luôn cung kính, ai cũng không dám tin hai người như vậy lại cùng đi tới Vọng Xuân Lâu.

Vọng Xuân Lâu là nơi nào, vung tiền như rác, là nơi mà những người ăn chơi trác táng thường xuyên đặt chân đến, như thế nào Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay tuân thủ nghiêm ngặt gia huấn của gia tộc lại tới nơi này.

Tạ Nguyên ngồi ở bên trong xe ngựa, hỏi: "Cảnh Hữu Lăng, ngươi không phải là muốn mượn cớ cùng ta đi xem Vọng Xuân Lâu trông như thế nào chứ?"

Nàng vừa nói như vậy, càng cảm thấy có khả năng như vậy, "Cũng đúng, người như ngươi chắc là chưa từng đến nơi như vậy, có tò mò cũng không kỳ quái chút nào. Nhưng ngươi phải rõ, làm Huệ Hòa phò mã của ta, đừng nói thông phòng cùng thiếp thất, cho dù ngươi tới Vọng Xuân Lâu để tìm những cô nương thì cũng không thể."

Tạ Nguyên tự tin nói, "Bởi vì nếu không phải bị phụ hoàng tứ hôn cho ngươi, ta hiện tại nói không chừng có nhiều nam nhân với khuôn mặt nghe lời làm cho người ta thích đâu, cho nên ta yêu cầu chuyện này, chắc là không quá phận nhỉ?"

Ngụ ý, chính là lúc trước nếu Cảnh Hữu Lăng cự hôn, nàng hiện tại không chừng rất phóng túng.

Cảnh Hữu Lăng nhấc mí mắt lên liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa đáp lại.

"Ồ, ta hiểu rồi, ngươi chột dạ." Tạ Nguyên thấy hắn không đáp, nói tiếp: "Bởi vì ngươi không nghĩ ta sẽ dưỡng nam nhân?"

Nàng chặc lười, "Cho nên những lời nói bịa chuyện ta đã nói với Sở Nguyệt Lung, chẳng phải là sự thật sao?"

"Điện hạ nếu là nghĩ như thế này," Cảnh Hữu Lăng dừng một chút, "Cũng không phải không thể."

Tạ Nguyên còn chưa đáp, đã thấy mùi phấn trang điểm, xen lẫn vài tiếng cười khó nghe.

Nàng vén rèm nhìn ra ngoài, thấy khung cảnh của đường phố hoàn toàn khác so với trước đây, phần lớn là những căn gác xếp được chạm khắc tinh xảo cùng những chiếc đèn lồng treo trên mái hiên, trên gác mái vẫn còn những chiếc rèm đang bay.

Đây sở thủy hẻm mà hầu hết mọi người ở thành Lũng Nghiệp sẽ mỉm cười khi nhắc tới nó.

Hoa nương đứng thành từng đôi ở, búi tóc lỏng lẻo, xiên một đóa thược dược, trên cánh tay trắng nõn có vài chiếc vòng tay bằng vàng.



Thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng cười yêu kiều.

Tạ Nguyên chưa thấy qua cảnh tượng như vậy, nhịn không được kéo rèm rộng hơn. Trước kia nàng chỉ nghe Yến Tuy nói qua nơi này, trong lời miêu tả của hắn chỉ nói nơi này là động bán vàng, là nơi tốt để đi.

Sở thủy hẻm vốn đã là một địa điểm lãng mạn và Vọng Xuân Lâu có thể được coi là nơi lãng mạn nhất trong đó.

Xe ngựa ngừng lại, Tạ Nguyên liền thấy một tòa nhà cao ở phía trước, tòa lầu này được trang trí vô cùng tinh xảo, ngay cả cây cột trước cửa cũng được khắc hoa văn.

Hoa nương đứng ở cửa chưa từng thấy cô nương nào tới dạo hoa lâu, nguyên bản dựa mép cửa, sau đó kinh ngạc đứng thẳng người lên.

Vị hoa nương này ở Lũng Nghiệp cũng xem như có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua hai vị này.

Nàng nhướng mày nhìn hai người đang đến gần, trong lòng chậc một tiếng.

Vị công tử kia mặc áo bào trắng nhìn rất lạ mặt, khí độ lạnh lùng nghiêm túc, lại xuất chúng như vậy, nếu là từ trước từng có một vị khách quý như vậy tới Vọng Xuân Lâu, nàng tất nhiên sẽ nhớ rõ.

Mà vị cô nương kia thân mặc bộ váy tím đó...

Hoa nương nheo nheo mắt, nhiều năm như vậy nàng cảm thấy vị cô nương này có xuất thân cao quý hơn chàng thiếu niên bên cạnh.

Cái này...... Sợ là tới đây bắt hôn phu?

Hoa nương trong lòng nghi hoặc, Vọng Xuân Lâu sừng sững ở Lũng Nghiệp chưa bao giờ sụp đổ, đương nhiên là đã từng gặp rất nhiều phu nhân đến tìm phu quân, nhưng phần lớn đều là lớn tuổi, chưa từng gặp những người trẻ tuổi như vậy.

Hầu hết các cô nương ở tuổi này phần lớn sẽ giữ sĩ diện cho phu quân, liền tính là hôn phu ra ngoài mua vui, cũng sẽ ở trong nhà mà yên lặng rơi lệ.

Hoa nương đỡ đỡ búi tóc bước đến, bước chân run rẩy, đi tới đón người nói: "Hai vị đây là tới......"

Tạ Nguyên nhìn dáng người yểu điệu của hoa nương, cười nói: "Ta là tới tìm người."

Quả nhiên.

Hoa nương trong lòng lộp bộp một chút, sợ là mình đoán đúng rồi, nhưng cũng có chút xác định được, vị cô nương này sao còn mang theo một người nữa để đến bắt hôn phu, thật sự là làm người ta có chút nghĩ không ra.

Hoa nương cười đáp: "Là chuyện này, cô nương hẳn là biết chúng ta ở nơi này làm cái gì, cho nên bình thường cũng không làm việc của cô nương. Nơi này là phong nguyệt tràng, cô nương nếu có chuyện gì, có thể chờ người nọ ra Vọng Xuân Lâu rồi bàn lại."

Ngụ ý, chính là ngăn cản Tạ Nguyên.

"Vọng Xuân Lâu nếu là mở cửa buôn bán, liền sẽ không có chuyện đem ta ngăn ở ngoài cửa."

Tạ Nguyên nghiêng đầu, "Nếu tính là phong nguyệt tràng, chỉ cần trong phạm vi, không có nơi nào ta không thể vào. Lại nữa, cô nương tới Vọng Xuân Lâu nghe khúc xem vũ, hẳn là cũng không vi phạm điều gì cấm kị nhỉ?"

Hoa nương còn muốn nói nữa, nhưng vẫn im miệng. Nàng suy nghĩ một lát, lại lần nữa mở miệng nói: "Vậy, không biết người cô nương muốn tìm, là ai?"



Nếu ngăn không được vị này thì liền vào báo cho công tử kia trong tòa nhà.

Tạ Nguyên nhìn Vọng Xuân Lâu liếc mắt một cái, thản nhiên đáp: "Yến tiểu hầu gia, Yến Tuy."

Hoa nương cười thành tiếng, sau đó tránh thân mình ra. Tạ Nguyên vừa mới chuẩn bị hướng tới bên trong, Cảnh Hữu Lăng lại đột nhiên đi tới Ô Sử nói mấy câu, nàng dừng bước đứng ở tại chỗ, may mà Cảnh Hữu Lăng nói chuyện chỉ thời gian ngắn, chỉ trong chốc lát liền đến bên Tạ Nguyên.

Vọng Xuân Lâu có những động thiên, từ bên ngoài nhìn Vọng Xuân Lâu chính là nơi rất tinh xảo, khi vào bên trong có thể phát hiện ra sự khéo léo ở đó.

Chỉ thấy thảm trải tới cửa, ở giữa là một bệ làm bằng ngọc, có rèm gạc từ trên xuống dưới, bên cạnh bệ ngọc là một hồ nước trong nhà.

Hồ nước bên trong trồng loại hoa súng cùng cẩm lý, ngay cả các bậc thang phía trên hồ, đều được làm bằng ngọc thạch, phản chiếu làn nước lấp lánh sau hồ.

Những cánh hoa trên bệ ngọc thạch rải khắp mặt đất, mùi hương của Vọng Xuân Lâu không nồng đậm giống sở thủy hẻm, ngược lại là một loại mùi hoa phù dung, bay lơ lửng trong không trung.

Sắp tới giờ Mùi, lúc này Vọng Xuân Lâu chỉ có vài người, nhìn bộ dáng bọn họ đều là những người có con cháu rộng rãi, bên người có mấy cái cô nương, đang thấp giọng trêu đùa gì đó.

Mọi người đi vào trong bầu trời trong xanh như vậy, những con cháu nhà giàu nghe tiếng động ở cửa cũng lười biến nhìn về phía hai người họ, có chút khó hiểu, tại sao đến phong nguyệt tràng lại mang theo một cô nương?

Huống hồ... Có người trong lòng thầm nghĩ, xét về giá tiền quần áo thì cô nương này cũng không phải nhà bình thường, chỉ là thành Lũng Nghiệp lớn như vậy, nhưng họ từ trước đến nay cũng chưa nhìn thấy cô nương này.

Những người ở đây đều không làm quan, nên bọn họ không biết đứng cách đó không xa, một người là người đương kim Thánh Thượng hết mực sủng ái là Huệ Hòa trưởng công chúa, còn lại là tướng quân nổi tiếng.

Một người ngạc nhiên hỏi: "Vọng Xuân Lâu từ khi nào lại chiêu đãi nữ khách, nhưng cô nương này ban ngày ban mặt lại tới đây."

Người bên cạnh cũng ai một tiếng, phụ họa nói: "Nào có người nào tới Vọng Xuân Lâu còn mang theo phu nhân? Chậc, nhưng cô nương kia thật sự một mỹ nhân khó gặp, nhà ta nếu có kiều thê như vậy, ta cũng không tới Vọng Xuân Lâu."

Cô nương đứng bên cạnh cười đấm một chút vào bả vai người nọ, giận dỗi nói: "Là A Như ngày thường còn chưa đủ làm cho người thích? Lý công tử nói ra lời như vậy, A Như không thuận theo đâu."

Cô nương tên A Như một bên đang trêu đùa, một bên giương mắt nhìn Cảnh Hữu Lăng đứng đó không xa, trong lòng ngạc nhiên nói công tử này xuất chúng như vậy, nhưng lại lạ mặt, còn mang theo cô nương tới Vọng Xuân Lâu, thật đúng là kì lạ.

......

Vọng Xuân Lâu từ trước đến nay vì Yến Tuy là khách quý nên để lại một phòng, phòng này tất cả đều được trang trí theo sở thích của hắn, liền tính là so với hầu phủ, phỏng chừng cũng không kém hơn.

Vị khách quý này tuy rằng có chút hỉ nộ vô thường, nhưng thường xuyên vung tiền như rác, cho nên các cô nương ở đây cũng nhiệt tình hầu hạ.

Chỉ là những cô nương tầm thường không có tư cách đến phòng Yến Tuy.

Vọng Xuân Lâu sở hữu 24 các, các cô nương mỗi người đều là thiên kiều bá mị, thướt tha nhiều vẻ, cũng chỉ có 24 vị cô nương này mới có tư cách tiến vào phòng Yến Tuy.

Yến Tuy đang nằm trên ghế, bên cạnh một cô nương đang lấy nho để vào, còn có một cô nương quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng đấm vai.



Những điều này còn chưa đủ, trên sân khấu trước mặt Yến Tuy có bốn cô nương, người ôm tỳ bà, người ngồi đánh đàn, tiếng tỳ bà mát lạnh, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, bọn họ đánh một bài Dương Châu chậm.

Yến Tuy không nhìn oanh oanh yến yến trước mặt, rũ mi xuống, hắn từ trước đến nay lúc tức giận cũng luôn cười, nhưng dạo này hắn ít cười hẳn. Trong phòng này đều là những cô gái quen phục vụ Yến Tuy, đương nhiên là biết vị này đang không vui.

Chỉ là nguyên nhân không ai biết.

Trong lòng bọn họ sợ hãi, lại không dám suy đoán tâm tư của vị này.

"Chậc." Yến Tuy gõ ngón tay trên trán, "Sao thế, họ đang đánh khúc gì? Người thì biết đang đánh nhạc, còn người không biết thì tưởng đang hát tang cho ta."

Vài vị hoa nương nghe được hắn nói như vậy, vội vàng quỳ xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh tràn ngập u sầu trong phòng liền biến mất.

Khi họ đang sợ hãi, liền nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Yến Tuy thần sắc không kiên nhẫn, trên tay cầm phiến lá vàng, gõ gõ bàn, "Vào đi."

Một người sai vặt tiến vào rồi đóng cửa.

Yến Tuy không chút để ý mà thưởng thức lá vàng trên tay, nhìn hắn nói: "Ngươi tốt nhất là thật sự có việc muốn bẩm báo."

Ai không biết vị này muốn làm khó dễ, gã sai vặt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run nói: "Hầu, hầu gia, ma ma để cho ta tới thông báo ngài một tiếng, ngoài cửa có vị cô nương, nói là muốn tìm ngài. Ma ma nói vị cô nương kia trông là tiểu thư đài cát, hỏi ngài có muốn...... Tránh chút không?"

"Tránh?" Yến Tuy cười nhạo một tiếng, "Ta thật ra muốn nhìn xem, ai có lá gan lớn như vậy, cư nhiên dám đến Vọng Xuân Lâu tìm ta."