Kỳ Tiêu cáu gắt nói: "Cậu ta đang học ở Trung học 13, ngay cạnh trường của con."
"Xem chút tiền đồ của con kìa, cái loại trường thể thao rách nát như Trung học 13 mà cũng phải so bì sao?"
"Cậu ta có tư cách gì mà đòi so bì với con? Con chỉ không muốn nhìn thấy cậu ta lởn vởn trước mặt, phiền!"
Kỳ Mộ Đình dập tắt điếu thuốc lá trên tay, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn: "Nếu bây giờ con có một nửa phần hăng hái như hồi học cấp hai thì ba đã đa tạ trời phật rồi. Tự nhìn lại mình bây giờ xem thành cái dạng gì đi!"
"Đứa con trai do chính tay mình dạy dỗ, có như thế nào thì cũng phải nhận." Kỳ Tiêu nhếch mép cười khẩy, đi đến phía sau Kỳ Mộ Đình rồi vỗ vai ông: "Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, biết bao năm nay con vẫn vậy, có chướng ngại gì trên đường cũng là ba quét dọn sạch sẽ cho con mà."
"Lại còn được đà lấn tới nữa phải không? Chẳng lẽ để ba giúp con cả đời sao?" Kỳ Mộ Đình thất vọng lắc đầu: "Cút ra ngoài cho ba, ba không muốn nhìn thấy con nữa, phiền phức."
"Giúp con lần cuối cùng đi, chỉ cần ba giải quyết cậu ta, tốt nhất là đuổi cậu ta ra khỏi thành phố Nam Khê thì con đảm bảo sẽ thi đỗ một trường đại học lý tưởng, cũng để ba nở mày nở mặt với người ngoài."
"Thôi đi, cũng chỉ giỏi nói mồm thôi, hứa hết lần này đến khác, không lần nào làm được!" Kỳ Mộ Đình nghiêm giọng giáo huấn: "Ba nghe nói dạo này con ở trường cũng không chịu an phận, sắp thi đại học rồi, bớt gây chuyện phiền phức đi..."
"Chỉ một lần này nữa thôi, ba giải quyết cậu ta cho con, đảm bảo từ nay về sau chuyện gì con cũng nghe lời ba."
Có lẽ Kỳ Mộ Đình bị cậu ta lải nhải đến mức phát phiền, bực bội ấn đầu thuốc lá đỏ lòm vào gạt tàn rồi quát lên: "Mẹ kiếp! Chỉ một thằng oắt con ở Trung học 13 thôi mà đã dọa mày sợ co vòi vào rồi. Từ nhỏ đến lớn cái gì tao cũng làm theo ý mày, nuôi mày thành phế vật rồi phải không? Cũng chỉ có chút tiền đồ này, bảo tao làm sao có thể yên tâm giao công ty cho cái thằng bại hoại như mày đây, cút ngay!"
"Ôi ông ơi đừng giận nữa." Mẹ kế vừa xinh đẹp vừa trẻ trung bưng trà đi vào, dịu dàng an ủi ông, quay đầu nháy mắt với Kỳ Tiêu, ý bảo cậu ta đừng chống đối ba mình.
......
Kỳ Tiêu bị ba mắng mỏ nặng lời, bực bội lao ra khỏi phòng, lúc xuống lầu còn hùng hổ đạp vào lan can cầu thang, trút hết toàn bộ oán giận và bất mãn trong lòng.
Anh trai kế đã tẩy đi lớp hóa trang xác sống trên mặt, tắm rửa sạch sẽ, vừa lau mái đầu vàng cháy vừa bước ra khỏi phòng tắm, nói mỉa mai: "Giữa đường bị người ta nhảy ra cướp mất người trong lòng nên bây giờ phải trút giận lên cầu thang à? Nó trêu chọc gì cậu?"
Kỳ Tiêu lạnh lùng nhìn anh trai kế: "Tôi thấy quan hệ của cậu với Chu Cầm cũng không tệ lắm nhỉ?"
Lý Quyết nhàn nhã nằm xuống ghế sofa, cầm nĩa cắm một miếng táo rồi bỏ vào miệng: "Cậu ta là anh em tốt của tôi, nhưng có điều này tôi phải tuyên bố rõ ràng trước, một đứa con riêng ăn nhờ ở đậu, không có tiền đồ như tôi sẽ không nhúng tay vào ân oán của hai người, cậu và ba cậu thích làm gì thì làm, không liên quan đến tôi."
Kỳ Tiêu cười khẩy khinh thường: "Đồ hèn."
"Tôi là đồ hèn." Lý Quyết cũng chẳng thèm nổi giận, trên mặt vẫn là nụ cười nhâng nháo thường thấy, lười biếng nói: "Ai bảo cậu đây là cậu chủ lớn nhà họ Kỳ chứ, làm gì có ai dám gây sự với cậu? Chẳng phải người trước đó vừa chọc vào cậu, làm cậu không vui là cậu liền tống cả ông bô của người ta vào tù rồi hay sao?"
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói là đừng đẩy mọi chuyện đến mức quá đáng, cậu ép người anh em của tôi vào đường cùng, cẩn thận lại làm chính mình bị thương đấy, không phải mọi người hay có câu... người chân trần sợ chi kẻ mang giày hay sao?"
"À, hóa ra là đến đây làm thuyết khách sao? Đúng là anh em tốt có khác."
"Tôi có đến đây làm thuyết khách hay không, chẳng phải kết quả cũng giống nhau hay sao? Ông già dọn dẹp giúp cậu một lần, nhưng sợ là sẽ không giúp cậu lần thứ hai đâu."