Kỳ Tiêu và đám bạn hẹn nhau đi KTV, trước đó đã nói Halloween sẽ đi thông đêm nên mặc dù trong lòng có điều phiền muộn nhưng cậu ta vẫn cố ở lại với mọi người. Có điều lúc đồng hồ chỉ vào số 12 thì cảm giác rầu rĩ dâng trào, cậu ta thực sự không chịu được nữa, đến một câu chào hỏi cũng không buồn nói, uể oải đi đến bên đường chặn một chiếc taxi rồi lên xe về nhà.
Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại ở khu sinh thái hồ Nam Khê.
Đây là khu biệt thự giàu có bậc nhất của thành phố Nam Khê, khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự rất xa, diện tích trồng cây xanh lớn, trước cửa chính là khu vực hồ sinh thái, mỗi nhà đều được trang bị du thuyền nên thường xuyên có mấy ông bác trung niên ngồi câu cá trước cửa.
Kỳ Tiêu đi vào một căn biệt thự sang trọng ở khu trung tâm, người nghênh đón cậu ta không phải ba mẹ mà là hai dì giúp việc trong nhà.
Ba mẹ của Kỳ Tiêu đã ly hôn từ khi cậu ta còn rất nhỏ, sau đó chưa được bao lâu thì ba cậu ta lại kết hôn với người phụ nữ khác, thậm chí còn dắt theo một đứa con riêng bằng tuổi cậu ta, hiện đang sống cùng một nhà.
Tuy ở trong căn nhà này, Kỳ Tiêu vẫn là cậu chủ chân chính duy nhất, ngay cả mẹ kế cũng phải xuống nước thấp giọng với cậu ta vài phần.
Nhưng Kỳ Tiêu không hề giống như trong tưởng tượng của bao người khác, cậu ta không phải viên minh châu được ba mẹ yêu chiều, cưng nựng trong lòng bàn tay.
Hoàn cảnh hoàn toàn ngược lại... ba không thương mẹ không yêu.
Về phần đứa con riêng nhìn đâu cũng không vừa mắt kia, ít nhất cậu ta còn có mẹ ở bên cạnh, mẹ cậu ta sẽ tính toán đường đi nước bước, quan tâm và yêu thương cậu ta thật lòng.
Nhưng Kỳ Tiêu thì sao? Ngoại trừ cái danh cậu chủ khảm nạm bọc vàng ra thì cậu ta không có gì cả.
Yêu cầu lớn nhất của ba đối với cậu ta là an phận thi đỗ đại học, đừng làm ông ta mất mặt với người ngoài.
Kỳ Tiêu uể oải đi vào nhà, giày dép tùy tiện đá bay ra, vứt loạn xạ trên mặt đất, dù sao cũng đã có dì giúp việc đi sau thu dọn giúp cậu ta.
Phòng khách bật đèn sáng trưng, người anh kế tựa như cái đinh trong mắt kia vẫn giữ nguyên lớp hóa trang xác sống đang đi về phía nhà vệ sinh.
"Ba tôi đâu?" Cậu ta lạnh nhạt hỏi.
"Phòng làm việc."
Kỳ Tiêu đi thẳng vào phòng làm việc, Kỳ Mộ Đình mặc một chiếc áo len ở nhà, đường nét đơn giản nhưng không làm mất đi dáng vẻ nghiêm nghị của người làm ăn trên thương trường. Ông đang cúi người cắt tỉa chậu cây cảnh trên bàn.
"Ba."
Cậu ta cất tiếng chào hỏi, Kỳ Mộ Đình nghe thấy liền đứng thẳng người lên, lạnh lùng hỏi: "Hôm qua con rút hơn 20 vạn trong thẻ tín dụng đúng không? Mua cái gì vậy?"
"À, con mua đôi giày chơi bóng."
"Giày của con chưa đủ nhiều sao?"
Kỳ Tiêu bật cười: "Tủ giày của con trai, không bao giờ có chuyện đủ nhiều."
"Cả ngày từ sáng đến tối, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, tâm tư không đặt ở chính sự, ba chỉ cần con học hành cẩn thận rồi thi đỗ đại học thôi mà khó đến thế sao? Nếu không thi được trong nước thì ba bỏ tiền cho con ra nước ngoài học, đã nói đến thế rồi mà vẫn không đồng ý. Con thử nói xem, rốt cuộc con đang nghĩ cái quái gì vậy?"
"Ai bảo con không thi được?" Kỳ Tiêu đứng dựa vào cửa, đầu ngón tay khều khều chậu cây cảnh treo trên tường, nhướng mày nói: "Cứ đợi đó, đợt thi đại học này con sẽ làm trạng nguyên cho ba xem."
"Con thi đỗ đại học chính quy đã là tốt lắm rồi." Kỳ Mộ Đình hừ lạnh: "Tìm ba có chuyện gì?"
"Ba, con lại gặp người đó rồi." Kỳ Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Ba giải quyết cậu ta giúp con đi."
"Lại muốn giải quyết ai nữa?"
"Thì là cái tên Chu Cầm, hồi cấp hai chèn ép con khắp nơi ấy."
"Không phải cậu ta không vào được Trung học Nam Khê 1 hay sao?" Kỳ Mộ Đình gạt tàn thuốc, thản nhiên nói: "Ba đã đánh tiếng với mấy trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, cũng đã chặn hết đường đi nước bước của cậu ta rồi, con còn muốn thế nào nữa?"