Nhưng cậu ấy còn chưa kịp tới gần thì đã bị Minh Tiêu túm lấy cổ áo xách lên: "Cậu dám ăn thịt con bé à, cẩn thận người nào đó ra đây giẫm nát cái đầu chó của cậu."
"A a a, buông ra, em là xác sống đấy. Chị vứt tôn nghiêm của em đi đâu rồi?"
Thấy mọi người cùng nhau nô đùa, tâm trạng của Hạ Tang cũng hoàn toàn thả lỏng, mỉm cười vui vẻ đi ra sảnh lớn.
Đoạn Thời Âm và Giả Trân Trân đang đứng trước cửa phòng trinh thám nhìn đông nhìn tây, Hạ Tang thấy thế liền vội vàng chạy đến nghênh đón.
Đoạn Thời Âm mặc một bộ váy màu đen, hôm nay cô ấy hóa trang thành phù thủy hắc ám; Giả Trân Trân mặc váy công chúa, trang điểm mô phỏng nhân vật búp bê đáng yêu.
"Tiểu Tang!"
"Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Hạ Tang đẩy cửa ra, đón hai người bạn thân vào trong.
"Oa, cậu buộc hai cái bím tóc này nhìn ngoan quá." Đoạn Thời Âm đảo mắt nhìn một vòng, đánh giá kiểu trang điểm trên mặt cô rồi thở phào nhẹ nhõm: "Haha, mình còn đang nghĩ không biết nhân vật phù thủy hắc ám của mình có khoa trương quá không, bây giờ thấy cậu như thế này thì mình cũng yên tâm rồi."
Hạ Tang mỉm cười nói: "Hiếm khi mới được chơi một lần, tất nhiên phải hết mình rồi."
"Hóng quá đi mất!" Giả Trân Trân cảm thấy khá phấn khích: "Trước đây mình chưa từng tham gia những hoạt động như thế này bao giờ."
Hạ Tang cũng chưa từng tham gia, bởi vì học tập và luyện đàn đã chiếm phần lớn thời gian của cô.
Nếu không phải thành tích thi giữa kỳ lần này khá vừa ý Đàm Cẩn thì có lẽ bà cũng chẳng cho phép cô ra ngoài chơi với mọi người.
Vì thế nên cô phải tranh thủ cơ hội nghìn năm có một này để vui chơi cho thỏa thích, khỏi cần lo lớp trang điểm trên mặt thái quá bao nhiêu, đã đến rồi thì phải hóa trang cho hợp hoàn cảnh.
Đoạn Thời Âm và Giả Trân Trân nhìn đông nhìn tây, nhìn đám nam nữ cười đùa lớn tiếng trong phòng, hầu như bọn họ đều là học sinh trường Trung học 13.
Ít nhiều gì thì hai cô gái vẫn chưa thể thoải mái bung xõa ngay được nên nhất quyết dính chặt lấy Hạ Tang.
Minh Tiêu thấy thế bèn đi tới chào hỏi nhiệt tình: "Các em cứ chơi thoải mái, không phải sợ, nếu có đứa nào dám dọa nạt quá đáng thì cứ nói với chị!"
"Vâng! Cám ơn chị."
Hạ Tang nhìn đám con trai hóa trang thành xác sống đi khắp nơi hù dọa người khác trong phòng, cúi đầu thấp giọng nói với hai cô bạn thân: "Bọn họ không giống với đám người bắt nạt Tống Thanh Ngữ đâu, tính tình cũng tốt lắm."
Tuy đám anh em bên cạnh Chu Cầm ai nấy đều mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, không đứng đắn nhưng tính cách lại không hề xấu xa, ngược lại còn có thể nói là khá ngay thẳng, trọng nghĩa khí.
Giả Trân Trân và Đoạn Thời Âm nghe cô nói như vậy thì cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Một lúc sau, dụng cụ nấu và đồ ăn lẩu chị Minh Tiêu đặt đã được giao đến nơi, cô ấy bảo đám con trai dọn dẹp gọn gàng rồi kê một cái bàn lớn hình chữ nhật ra giữa phòng, sau đó trải khăn trải bàn màu trắng lên trên: "Mọi người tìm chỗ ngồi đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi."
Mấy cậu con trai và mấy cô gái nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn: "Oa! Thơm quá."
"Đói lắm rồi, mau ăn thôi."
Bỗng nhiên có một cô gái mặc váy lolita nhìn ngó xung quanh rồi hỏi Minh Tiêu: "Chị Tiêu à, sao không thấy Chu Cầm đâu, không phải chị nói là cậu ấy sẽ đến sao?"
"Cậu ấy vẫn đang thay quần áo." Minh Tiêu chia đũa dùng một lần cho mọi người, nhìn về phía cửa phòng phục trang vẫn đang đóng chặt rồi nói: "Không biết thằng nhóc đó đang làm cái gì mà lâu vậy."
Lý Quyết dùng giọng nói khàn khàn đặc trưng của xác sống hỏi mấy cô gái: "Các cậu đến đây là vì Cầm ca sao?"
Mấy cô gái nghe thấy vậy thì nhìn nhau mỉm cười và không nói gì.