Kể từ sau khi cậu ta vô tình nói ra câu "tôi sẽ khiến cậu cút khỏi Trung học Nam Khê 1" để uy hiếp Hứa Thiến thì Hạ Tang đã dần nhận ra rằng ánh mặt trời và sự tự tin mà cậu ta thể hiện ra trước mặt mọi người đều xuất phát từ cảm giác ưu việt tự nhiên từ trong xương tủy.
Và nền tảng tạo nên cảm giác ưu vượt này là gia đình của cậu ta.
Cho tới bây giờ Kỳ Tiêu vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là trước kia mọi người không phát hiện ra điểm này mà thôi.
Đúng lúc này, Giả Trân Trân dùng sức giật cổ áo Hạ Tang, ý bảo cô nhìn về phía trước.
Hạ Tang nương theo tầm mắt của cô ấy nhìn về phía trước thì thấy bọn Kỳ Tiêu và Từ Minh đang đứng bên cạnh sân bóng rổ, mấy đứa con gái xinh đẹp trong đội cổ động viên cũng ở đây, cả đám người xúm lại nói chuyện vui vẻ.
Kỳ Tiêu đứng trên bồn hoa, đầu ngón chân chạm vào bậc thềm.
Hứa Thiến đi đến, thân mật dụi đầu vào người cậu ta, mà Kỳ Tiêu cũng không có ý định tránh đi.
Từ Minh nói: "Halloween, hay là chúng ta đi chơi mật thất tiếp đi?"
Dường như Hứa Thiến rất vui mừng vì Kỳ Tiêu không đẩy cô ta ra, vô tình ngước mắt nhìn thấy Hạ Tang, trong lòng càng cảm thấy kiêu ngạo hơn, còn cố tình cất cao giọng nói: "Không đi, dù sao cũng không có ai đi đôi với tôi. Không chỉ không có ai bảo vệ mà còn bị ghét bỏ nữa."
Từ Minh nói đùa: "Để tôi đi đôi với cậu."
"Tránh ra, ai thèm đi đôi với cậu."
"Cậu không thèm đi đôi với tôi thì thèm đi đôi với ai?"
Hứa Thiến cố tình đưa mắt liếc Kỳ Tiêu một cái, giọng điệu nũng nịu, điệu chảy rớt: "Anh Tiêu chịu đi đôi với tôi thì tôi sẽ đi."
Kỳ Tiêu lười biếng nhảy từ bồn hoa xuống dưới đất, tự nhiên khoác tay lên vai Hứa Thiến rồi kéo cô ta lại gần, khóe miệng khẽ nhướng lên.
"Được rồi."
......
Không còn sự quấy rầy của Kỳ Tiêu, thành tích của Hạ Tang trong kỳ thi giữa kỳ lại vọt lên xếp hạng thứ năm.
Ở Trung học Nam Khê 1, về cơ bản thì những người đứng trong top đầu đều ngồi vững ngai vàng, việc thứ tự xếp hạng bị thay đổi là điều không dễ xảy ra, sự chênh lệch về điểm số cũng là rất nhỏ.
Dưới tình hình chạy đua điên cuồng này mà Hạ Tang vẫn có thể leo lên vị trí thứ năm đã là một chuyện không dễ dàng.
Và cũng bởi vì đề cao sự tiến bộ vượt trội của Hạ Tang nên mặc dù biết rõ những chuyện xảy ra trong trường mấy ngày gần đây, nhưng Đàm Cẩn cũng không hỏi han gì nhiều mà chỉ nói một câu đơn giản...
"Tâm tính ở tầm tuổi này vẫn chưa ổn định. Sống mấy chục năm trên đời, mẹ đã gặp những chuyện này nhiều rồi, có mấy người đầu óc khờ khạo, suy nghĩ không khôn ngoan làm lỡ mất khoảng thời gian học tập tốt nhất, cuối cùng thì sao? Sau này lớn lên mới biết có hối cũng không kịp, muộn rồi!"
Hạ Tang thấy vậy thì cũng chỉ nghe để đó, không phát sinh mâu thuẫn và tranh chấp với Đàm Cẩn nữa, dường như cuộc sống của cô đang dần quay về quỹ đạo trước đây.
Cũng bởi vì thành tích của con gái có tiến bộ nên bà Đàm cũng không can thiệp và cũng không phản đối không cho Hạ Tang đi chơi Halloween với bạn bè nữa mà chỉ dặn cô nhớ về nhà sớm.
Ngày nào Giả Trân Trân và Đoạn Thời Âm cũng chia sẻ mấy hoạt động chủ đề Halloween của các khu vui chơi và trung tâm thương mại vào trong nhóm, Hạ Tang chỉ đọc qua một lượt, không cảm thấy hứng thú lắm vì thật ra những hoạt động này chủ yếu được tổ chức để thúc đẩy doanh số bán hàng, nhìn không vui lắm.
Ngay lúc này, một người đã lâu không liên lạc - Minh Tiêu bỗng gửi cho cô một tin nhắn...
"Bạn nhỏ, sắp tới phòng trinh thám có tổ chức một bữa tiệc nội bộ theo chủ đề Halloween, cuối tuần đưa bạn của em đến chơi đi."
Hạ Tang nhắn tin hỏi lại trong vô thức: "Chu Cầm có đến không?"
"Bình thường cậu ấy không thích tham gia mấy hoạt động giải trí làm chậm trễ chính sự như thế này. Có điều... em hỏi cậu ấy làm gì vậy?"
"Hỏi bừa thôi."
Minh Tiêu: "Chẳng lẽ có cậu ấy thì em mới đến sao?"
Hạ Tang: "Tất nhiên là không!"
Minh Tiêu: "Thế tức là cậu ấy không đến thì em mới đến?"
Hạ Tang: "..."
Thật ra... cũng không phải.
Hạ Tang cũng không biết tại sao ngón tay của mình lại mất khống chế đưa ra câu hỏi khó hiểu này, cô chụp màn hình lời mời của Minh Tiêu rồi gửi cho Giả Trân Trân và Đoạn Thời Âm: "Đi chơi Halloween không?"
Giả Trân Trân: "Đi đi đi!"
Đoạn Thời Âm: "Đi chứ, vừa hay chúng ta cũng không tìm được chỗ nào vui."
Hạ Tang trả lời tin nhắn của Minh Tiêu, nói sẽ dẫn hai người bạn tới.
Minh Tiêu: "Ok!"