Hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, ủy viên ban thể thao chậm chạp nhích người sang một bên, thấp giọng lẩm bẩm: "Ghê gớm như thế nhưng cô gái mình theo đuổi cả nửa năm trời chưa thành công, cuối cùng chớp mắt một cái đã tíu tít với người bên Trung học 13 đấy thôi!"
Không may lại để Kỳ Tiêu nghe được những lời này, nụ cười trên mặt cậu ta dần nhạt đi, giọng điệu lạnh như băng cất lên: "Quay lại đây cho tôi."
Ủy viên ban thể thao quay lại nhìn cậu ta: "Làm sao?"
Còn chưa kịp dứt lời thì hai người bên cạnh đã túm cổ cậu ấy kéo đến trước mặt Kỳ Tiêu.
"Cậu muốn làm gì? Định bắt nạt người khác ngay ngoài này à? Ở đây chỗ nào cũng có camera đấy, cậu thử làm bậy xem!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tiêu liếc nhìn cậu ấy, sau đó lại lướt qua mấy người xung quanh.
Từ trong ánh mắt của họ, cậu ta nhìn thấy được sự mỉa mai và khinh miệt.
Hơn mười năm qua muốn gì có đó, cầu được ước thấy, Kỳ Tiêu chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã như thế này.
Cậu ta quay lại, nói với Từ Minh: "Gọi Hạ Tang ra đây."
"Hả?" Từ Minh chần chừ chừng mấy giây: " Chuyện này..."
Tuy có hơi do dự nhưng cậu ấy vẫn làm theo lời Kỳ Tiêu, quay người đi vào lớp tìm Hạ Tang.
Hạ Tang đang học thuộc từ vựng tiếng Anh để chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.
Từ Minh đi vào, nói với cô: "Hạ Tang à, lát nữa Kỳ Tiêu bảo cậu làm gì thì cậu cứ làm y như thế, phải nghe lời nhé, đừng cứng với cậu ta."
Cậu ấy vừa nói xong, không đợi Hạ Tang phản ứng lại đã vội kéo cô ra khỏi phòng học.
"Ơ này?"
Đầu óc Hạ Tang còn chưa tỉnh táo đã bị kéo ra ngoài hành lang, nhìn sắc mặt lạnh như băng của Kỳ Tiêu và cả cậu bạn ủy viên ban thể thao đứng run cầm cập trong góc thì không khỏi thấy hơi khó hiểu.
Tiếp đó, một đống quần chúng ăn dưa đổ dồn sự chú ý vào cô.
"Hạ Tang, thằng nhóc bốn mắt này nói mình theo đuổi cậu cả nửa năm trời vẫn chưa thành công, hôm nay cậu cho mình một lời khẳng định rõ ràng đi."
"..."
Hạ Tang kinh ngạc, trợn tròn mắt.
Lời đồn đại nhảm nhí mấy ngày qua khiến cô cũng cảm thấy hơi tức giận trong lòng, quay mặt nhìn về phía cậu bạn ủy viên kia rồi trầm giọng nói: "Các cậu nói đùa thì đừng kéo cả tôi vào, được không?"
Đầu gối trúng đạn cũng không chính xác đến như vậy!
"Không phải tôi chủ động gây sự." Ủy viên ban thể thao cũng rất ấm ức: "Rõ ràng là tại Kỳ Tiêu quá vênh váo, cứ tưởng mình là thái thượng hoàng, ai ai cũng phải hầu hạ cậu ta."
Kỳ Tiêu nhìn về phía Hạ Tang: "Hôm nay nói một câu rõ ràng đi, mình... con mẹ nó, có theo đuổi được cậu không?"
Hạ Tang nhìn vẻ mặt hóng kịch hay của đám quần chúng ăn dưa xung quanh, biết rõ rất nhanh vở kịch này sẽ bay đến tai chủ nhiệm phòng giáo vụ.
Hai tuần trước, Đàm Cẩn mới bắt quả tang một đôi uyên ương mệnh khổ lén lút hẹn hò, nắm tay nắm chân nhau ở vườn hoa, bà tuyệt đối sẽ không nhân nhượng với loại tin đồn yêu đương nhăng nhít này.
Hạ Tang không muốn bị rắc rối quấn lấy, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một: "Không - thể - nào."
"Ồ..."
Quần chúng ăn dưa hóng được tin sốt dẻo bèn bật cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Kỳ Tiêu chậm rãi vặn cổ một cái rồi ngước mắt nhìn Hạ Tang, nụ cười lạnh lùng lấp ló sau khóe miệng hơi nhếch lên.
.....
Lúc tan học, nữ hoàng bát quái Đoạn Thời Âm nghe ngóng được tình hình cụ thể từ miệng của đám người chứng kiến...
"Đây rõ ràng là nằm không cũng trúng đạn, vốn dĩ chuyện chẳng liên quan đến cậu. Tự nhiên cái tên ủy viên ban thể thao đó nói vớ nói vẩn, lại còn kéo cả Tang Tang vào..."
Giả Trân Trân nói: "Thật ra cậu bạn ủy viên ban thể thao đó cũng chẳng chọc ghẹo gì Kỳ Tiêu, là cậu ta mở miệng chửi người ta là heo, vô duyên vô cớ sỉ nhục người khác."
"Trước đây Kỳ Tiêu không như vậy." Đoạn Thời Âm nói: "Chắc là dạo này tâm trạng không tốt, có lẽ chuyện của Tang Tang và Tống Thanh Ngữ đã làm cho cậu ta nổi điên..."
"Riêng mình lại thấy Kỳ Tiêu thay đổi rồi." Giả Trân Trân quan sát sắc mặt của Hạ Tang, cẩn thận dè dặt nói: "Cảm giác không giống cậu ta trước đây."
Hạ Tang lắc đầu, nói: "Cậu ta không thay đổi."
Kỳ Tiêu chưa từng thay đổi, từ trước đến nay vẫn vậy, vẫn là con người đó.