Tóm tắt chương trước:
Bạch Hạo muốn được gặp Yue nhưng bị Subaru ngăn cản bởi vì nếu để họ gặp nhau Yue sẽ bất chấp tất cả mà đuổi theo Bạch Hạo. Số mệnh mới của họ đều bị phá vỡ. Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Để ngăn điều này Subaru đã khuyên can Bạch Hạo hết lời , thậm chí đã bày tỏ lòng mình cho anh biết.
****************************
“Á----------- Ôi trời ơi, dàn đèn bị sập kìa.... Có người chết!!!!”
Bạch Hạo cùng Subaru đều ngây người trước thảm kịch vừa phát sinh . Akito cùng Yue ngồi ngay hàng ghế đầu không khỏi bị bắn một thân máu tới, sắc mặt Akito không thể nào tốt đẹp được .
“Lập tức hạ màn , nhanh lên”
Akito kéo Yue lên sân khấu kịch, giơ lên thẻ cảnh sát tuỳ thân mang theo rống lên với nhân viên hậu trường. Lúc này, màn kịch của sân khấu mới được phủ xuống ; tuy rằng khán đài hôn ám nhưng có không ít người la hét , vết máu cũng rỉ xuống khiến cho khung cảnh hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
“Trấn an khán giả, yêu cầu họ yên lặng một chút. Cảnh sát sẽ tới ngay bây giờ. Còn hiện tại đề nghị mọi người tránh xa hiện trường. Các vị có máy ảnh chứ? Có thể giao cho tôi một lát không?”
Akito tiếp nhận máy ảnh trong tay một nhân viên hậu trường bắt đầu chụp lại thi thể. Người chết không phải ai xa lạ mà chính là cô diễn viên vào vai thiên thần trong vở nhạc kịch - Michiru Yumikata. Yue nhíu mày nhận lấy khăn tay , lau qua vết máu bắn trên người lại nhìn quanh sân khấu một vòng. Giàn đèn sân khấu bị sập xuống, ánh sáng cũng có hạn, chỉ là dưới cái tù mù u ám đó vẫn còn vẩn vơ những vệt khói đen.
“Cô đang làm cái gì? Không phải đã nói các người không thể tới gần thi thể nạn nhân hay sao?”
Yue âm trầm nhìn xuống mảnh vải trẮng che phủ trên thi thể Michiru Yumikata hỏi. Nghe ra được hương vị bất thiện từ lời nói của cô , cô gái kia rụt rè thu tay về. Khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt ướt đẫm thoạt nhìn khiến người ta đau lòng cực. Chỉ là Yue nhìn ra trong đôi mắt cô ta khói đen cuồn cuộn không dứt. Cô ta nhẹ giọng run rẩy , thanh âm nghẹn ngào
“Michiru sinh thời rất chú trong tới vẻ ngoài của mình. Giờ cô ấy đã chết rồi chắc sẽ không muốn cái chết xấu xí của mình hù dọa người khác. Tôi chỉ là....không đành lòng. Thực xin lỗi.”
Yue nhìn xuống thi thể bị đè dưới dàn đèn đã nát bấy khó phân hình dạng, lại nghe tiếng giải thích đầy ám chỉ cùng ẩn ý trong lòng dấy lên chán ghét với cô gái kia.
Độc ác thật đấy, nói như vậy khiến cho người ta chẳng thể nào nhớ nổi Michiru xinh đẹp cỡ nào khi còn sống lại chỉ ấn tượng tới cái chết xấu xí ghê rợn của cô ấy. Người phụ nữ này đúng là đáng ghê tởm.
Mà người phụ nữ này chán ghét Michiru cũng là chuyện đương nhiên. Nghe nói Michiru Yumikata nhận vai diễn hồn ma địa ngục một vai phụ của vở kịch nhưng không rõ lý do vì sao trong một đêm cô ta đột nhiên nhận vai nữ chính thiên thần. Mà người phụ nữ giả mù mưa sa trước mắt cô - Saeko vốn dĩ là thiên thần lại bị hoán đổi. Khúc mắc nơi này phải chăng là một chiếc chìa khoá giải quyết vụ án?
Chẳng bao lâu sau cảnh sát đã tới hiện trường phong tỏa mọi ngóc ngách . Khán giả cũng được trấn an, buổi biểu diễn chỉ tạm ngưng mà không hề bị hủy bỏ. Đối với việc này Akito biểu thị bản thân bất mãn.
“Đã có người chết, các người còn muốn tiếp tục diễn?”
Giám đốc nhà hát liên tục lau đi mồ hôi lạnh trên trán giải thích
“Chúng tôi không thể hủy bỏ buổi biểu diễn được. Khán giả đều là những người có máu mặt , anh cảnh sát à chúng tôi không thể nói hủy là hủy được. Hơn nữa , vở kịch này đều là kết tinh tâm sức của cả đoàn chúng tôi suốt mấy năm qua hủy đi rồi chúng tôi phải làm sao đây?”
Akito cười lạnh
“Diễn viên chính đã chết các người có thể tìm người thay thế cô ta sao? Như vậy vở kịch sẽ không bị phá hủy?”
“Khoan đã, tôi có thể diễn. Làm ơn đừng ép chúng tôi phải hủy buổi biểu diễn này. Michiru đã ước mơ được bay lượn trên sân khấu trong vai thiên thần này từ rất lâu rồi. Vai diễn ấy là giấc mơ và khát vọng của cả đời cô ấy vì thế tôi không thể để tâm sức của cô ấy chấm dứt ở đây. Chúng tôi sẽ tiếp tục diễn vì Michiru. Tôi đã thuộc lòng kịch bản và các điệu múa của vở kịch này , dù cho tôi không đủ xinh đẹp như Michiru nhưng ít nhất vở kịch sẽ không bị bỏ lỡ giữa chừng. Đó là tâm huyết của chúng tôi, là hi vọng của Michiru mong cảnh sát các anh hiểu cho.”
Thực đáng ghê tởm.
Yue cười lạnh hoàn toàn phản cảm với người phụ nữ tên Saeko này. Michiru là bạn thân của cô ta, ở chết đi một khắc kia lấy xấu xí nhất thi thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đang sống. Còn Saeko lợi dụng cái chết này đánh bóng tên tuổi của chính mình , tạo cơ hội bước lên hào quang sân khấu vậy có khác nào đang dẫm lên thi thể của Michiru?
Akito cùng cảnh sát không thể nào ngăn cản đoàn kịch tiếp tục chuẩn bị công diễn, Saeko cũng đã đi về hậu đài trang điểm lại. Những người khác đều theo cảnh sát đi lấy lời khai, số còn lại bận rộn kiểm tra sân khấu . Cảnh sát cũng xúm vào hỗ trợ không ít.
Yue thấy Akito đi rồi liền tự động đi theo Saeko vào phòng thay đồ. Cô ta lúc này đây đâu còn vẻ bi thương khi chứng kiến người bạn thân nhất chết đi trước mắt? Phấn trang điểm trắng bệch trên gương mặt che dấu không được đôi mắt sáng rực vì hưng phấn, tuy đã tận lực khiến cho cơ mặt buộc chặt tràn ngập đau thương nhưng khoé môi hơi cong lên lại bán đứng tâm tình hiện tại của Saeko. Dưới ánh sáng chói mắt của ánh đèn neon lạnh lẽo, nụ cười cứng ngắc của cô ta trở nên quỷ dị đến cùng cực.
“Cô muốn nói gì với tôi sao? Nơi này người ngoài không được phép tiến vào đâu.”
Yue nhìn người phụ nữ toàn thân đều tỏa ra khí tức hắc ám này , đôi mắt xanh biếc chợt loé lên. Saeko sửng sốt một chút, khoé môi cứng ngắc banh ra một nụ cười sâu , đôi đồng tử chết lặng chiếu xạ ra ánh sáng quỷ dị.
“Không có ai nói cho chị biết gương mặt của chị lúc này hoàn toàn không phù hợp để diễn tiếp vai thiên thần sao?”
Saeko lạnh lùng nhìn Yue , đôi vai run lên không rõ là vì phẫn nộ hay đang chê cười lời này của cô.
Tê tê.......
Yue kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy từ trên trần nhà rơi xuống một vật gì đó không rõ. Theo bản năng cô liền gạt tay ra. “Thứ đó” trái lại cắn một nhát vào bàn tay cô, răng nanh nhọn hoắt cắm sâu vào da thịt để lộ ra hai lỗ hổng đầy máu. Yue chỉ cảm thấy toàn thân tê liệt, hoàn toàn không khống chế được nữa ngã xuống.
“Cái...”
Thì ra thứ vừa mới rơi xuống chính là một con rắn nhỏ. Nó treo mình trên đèn chùm của căn phòng. Khi Yue tiến vào nó đã chú ý tới cô rồi. Saeko chậm rãi ngồi xuống trước mặt Yue , khuôn mặt vặn vẹo bạnh ra một nụ cười cứng ngắc. Cô ta vỗ nhẹ lên má Yue khiến cho cô nhịn không được mà rùng mình một cái. Bởi vì da thịt của Saeko lạnh toát không có một tia độ ấm, giống như....một xác chết.
“Ngươi có biết ta đã chờ bao nhiêu lâu để có thể được phân vai chính của vở kịch này không? Thế mà tới phút cuối cùng con tiện nhân kia lại chen ngang vào. Dùng thân thể nó đổi lấy vai diễn lần này, cho dù ta có cố gắng tới sôi nước mắt cũng chỉ có thể ngậm ngùi làm vật kê chân cho nó. Bạn thân gì chứ? Nó là cái thá gì? Ỷ vào bản thân có một chút tư sắc , dùng cái mặt đó mồi chài đàn ông . Ai cũng biết rõ tình nhân của nó giàu có , lại có cổ phần ở nhà hát này còn ta thì thân cô thế cô. Mồ hôi nước mắt cùng sự cố gắng của ta chỉ dựa vào một lần nó nũng nịu với tình nhân liền tan biến hết cả. Ta không cam lòng. Các người đã được ban cho dung mạo xinh đẹp như vậy tại sao còn muốn dẫm đạp lên sự cố gắng của người khác? Ông trời đúng là không công bằng , ta trả giá nhiều như vậy đổi lại trở thành một hòn đá kê chân cho thành công của nó. Ta không cam tâm.....”
Saeko rít lên, Yue còn chưa kịp phản ứng lại cô ta đã nhào lên kháp lấy cổ cô đè xuống đất. Yue chỉ cảm thấy có thứ gì đó trơn ướt lạnh lẽo bò ngang trên cổ mình , sau khi biết được nó là cái gì sắc mặt Yue trở nên tái mét. Cuốn quanh cổ tay của Saeko là một con rắn, phần đuôi dài không thấy rõ ràng lắm vì bị thân thể Saeko che khuất. Càng nhìn càng giống như là con rắn từ trong thân thể cô ta mà chui ra vậy. Cảm thấy thân thể Yue cứng lại Saeko chậm rì rì nhếch mép cười :
“Sợ à? Nó xinh đẹp thế này làm sao ngươi lại sợ hãi? Nó rất thích ngươi cho nên mới bò ra chào hỏi một phen mà thôi.”
Yue nghiến răng , dốc toàn bộ sức lực tóm chặt lấy cổ tay Saeko , đôi mắt xanh biếc phá phong ấn mà ra. Ở một khắc đó cô nhanh chóng xé nát con rắn đang hộc xà tín tử cách cổ họng mình không xa, Saeko cũng bởi vì động tác này của cô mà ôm lấy ngực đau đớn thở dốc. Lúc bấy giờ Yue mới phát hiện ra con rắn kia quả thực chui ra từ lồng ngực của Saeko , trên đó còn nguyên một lỗ thủng nhưng không hề đổ máu.
Yue gắng gượng bình ổn đau đớn trong thân thể, mồ hôi lạnh túa ra đẫm trán. Con rắn kia cắn cô không chỉ tiêm theo nọc độc mà quỷ khí cũng từ đó mà thâm nhập vào người Yue . Cô không thể phát ra linh lực mà tấn công Saeko cùng lũ rắn được nữa.
“Tiện nhân, Michiru đã chết. Tao nhất định sẽ gạt phăng nó để tỏa sáng trên sân khấu . Chỉ cần làm thịt mày mọi thứ đều đã xong.”
Saeko rít lên, âm cuối còn mang theo tiếng rắn hộc xà tín tử ,tê tê khiến cho người ta tâm lạnh.
“Ngươi mơ tưởng đủ chưa? Chẳng lẽ ngươi nghĩ thủ thuật mà ngươi dùng để hại chết Michiru cảnh sát sẽ không biết hay sao? Ngươi sẽ gặp báo ứng.”
“Báo ứng ư?”
Saeko cười lớn giống như nghe được chuyện hài hước nhất trên đời. Cô ta ôm ngực gằn lên
“Chỉ cần các người đều chết, báo ứng đối với tao cũng đều không quan trọng nữa rồi . Ta phải xuống địa ngục vậy thì ta sẽ lôi các người chôn cùng.”
Lửa giận của Yue từ bao giờ đã bốc lên ngùn ngụt. Cô không cần biết Saeko vì sao sẽ tự tin tới mức có thể giết hết cảnh sát cùng những người có mặt tại sân khấu kịch ngày hôm nay nhưng cô không thể để cho chuyện đó xảy ra được. Dù là một phần trăm khả năng tính cũng phải bóp chết từ trong trứng nước .
Yue bổ nhào vào người Saeko đẩy ngã cô ta, một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô ả. Saeko lãnh trọn cái tát này gương mặt lệch sang một bên, trên đó còn năm vết cào rướm đầy máu. Cô ta đau đớn rít lên, hàm răng bạnh ra như muốn cắn chết Yue vậy. Saeko cũng không thủ hạ lưu tình , cô ta vụt một phát đấm mạnh vào bụng cô. Yue bị cô ta đánh gục trên đất, đau đến hít thở cũng khó khăn. Chưa kịp bò dậy Saeko đã bẻ lấy tay phải của cô “rắc” một tiếng. Nghe thanh âm xương cốt gãy lìa Saeko cười khằng khặc thành tiếng.
“Ngoan ngoãn một chút đi. Ngươi cùng Michiru đều có một gương mặt yêu nghiệt thế này khiến ta nhịn không được muốn hành hạ các ngươi. Gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì đau đớn , khiến cho người ta tâm muốn nát ra a.”
Yue liều mạng vùng vẫy khiến cho Saeko trong mắt loé lên vài tia phiền chán. Cô ta giáng thẳng một cái bạt tai xuống khiến cho Yue xây xẩm cả mặt mày, khoé miệng chảy xuống tơ máu.
“Cút ngay!”
Yue gầm lên , với tay lấy một bình hoa lăn lóc trên sàn nhà đập lên đầu Saeko. Cô ta khựng lại một chút , những mảnh thủy tinh trên đầu cứa lên da thịt cô ta , chỉ là một chút máu cũng không chảy ra. Yue không kịp suy tính tiếp theo nên làm cái gì đã thấy Saeko nghiêng người gạt phăng những mảnh thủy tinh ghim trên đầu mình xuống, thân thủ túm lấy cổ chân Yue .
Cô vừa mới bò đi được mấy bước đã bị kéo giật lại. Saeko từ trên cao nhìn xuống cô giống như đang nhìn một vật chết. Cô ta giơ chân, giày cao gót nhọn cứ thế đạp xuống bụng Yue. Cơn đau nhói tới buốt tim ập xuống khiến cho Yue co người lại , trước mắt một mảnh tối sầm.
*****************************
Yuu Ogasawara cùng Akito lúc này đang ở bên ngoài hậu đài xem xét bộ phận điều khiển giàn treo đèn của nhà hát. Tại đây, cảnh sát tìm thấy không ít manh mối chứng minh cái chết của Michiru không đơn thuần là một vụ tai nạn. Akito nhìn thoáng qua vết cắt còn mới trên sợi dây treo mình của nạn nhân, đôi mày nhíu chặt. Đột nhiên, Akito bỗng cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, điện thoại rung chuông ầm ỹ dù rằng anh đã tắt âm di động. Akito nhìn thoáng qua màn hình điện thoại chỉ thấy trên đó hiện lên dòng chữ ngắn ngủi :
Akari gặp nguy hiểm.
Akito đồng tử co rút lại , nét chữ trên màn hình càng gấp gáp cuối cùng chuyển thành một màu đỏ như máu. Anh vội vàng lao ra bên ngoài giao mọi chuyện cho Yuu Ogasawara . Chỉ là Akito chưa đi được bao xa đã đối diện với một người nam nhân vừa xa lạ vừa có nét quen thuộc đến cực điểm. Anh sửng sốt nhìn gương mặt giống mình tới bảy, tám phần trước mắt ý nghĩ đầu tiên loé lên là cha cư nhiên vụng trộm có một đứa con riêng? Nhưng ngay sau đó Akito lập tức bỏ đi ý nghĩ hoang đường này, bởi vì người kia đã lên tiếng
“Lần đầu gặp mặt chuyển kiếp của tôi.”