*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được, mày cứ chờ đấy! Chờ xem tao đánh chết mày như nào!”<br><br>Chí Khiếu Côn vội vàng quay về kể ngọn ngành mọi chuyện cho mọi người nhà họ Chí. “Cái gì? Để Dương Hạo Quân cứu đi rồi?”<br><br>Chí Đông Phương ngạc nhiên trợn lôi cả mắt.<br><br>“Thằng phế vật mày làm việc kiểu gì đấy? Có mỗi thằng Dương Hạo Quân mà cũng không xong!”<br><br>Chí Đông Phương tức giận mắng con mình làm hỏng việc: “Mày nhớ cho ta, bất kể dùng cách gì cũng phải đưa Cổ Phong quân y về đây cho ta!”<br><br>Chí Khiếu Côn bị Dương Hạo Quân đá cho hai phát, trong lòng đã hậm hực sẵn.<br><br>Nghe Chí Đông Phương nói vậy bèn lập tức gọi người đến xếp hàng dài vào đến bệnh viện.<br><br>Vừa bước vào đã thấy một đám du côn xông ra bao vây, cỡ vài trăm tên vây xung quanh bọn họ. “Chúng mày muốn gì?”<br><br>Chí Khiếu Côn hỏi. “Chúng mày muốn làm gì à? Đây là nơi chúng mày không nên đến, cút nhanh nhanh đi!”<br><br>Đám du côn tức giận đuổi. “Mày...<br><br>Chí Khiếu Côn hoảng sợ. Ông ta cứ nghĩ Dương Hạo Quân sẽ đứng một mình chờ, kết quả là gọi đến một đám người đứng chờ hộ.<br><br>Trong mắt Dương Hạo Quân, nhà họ Chí không có tư cách để anh chờ! Anh gọi một cuộc điện thoại cho đám du côn bảo họ đến. “Được, chúng ta đi!”<br><br>“Muốn đi cũng không dễ vậy đâu! Đánh cho tao!”