*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chí Tiêm Long tỉnh ngộ: “Đúng rồi, chú Bảy là tướng quân của lữ đoàn Viêm Hoàng! Cổ Phong cũng thuộc lữ đoàn Viêm Hoàng, kể cả chúng ta có làm gì thì cũng không phải đắc tội đến người ta”<br><br>“Đúng, Hồng Doãn là đại tướng! Cho chúng ta mượn dùng một bác sĩ quân y nho nhỏ thì có sao?”<br><br>Chí Đông Phương không bác bỏ lời của Chí Tiêm Long. Hiện tại, ngoại trừ chiến thân Vân Lang ra, những người khác ông ta đều không để vào mắt. Sau đó, Chí Khiếu Côn tự mình đi đến Kim Lan mượn bác sĩ. Ông ta dẫn theo một đám người đi thẳng đến phòng bệnh của Trịnh Thiết Hàm.<br><br>Lúc này, Cổ Phong đang bôi thuốc cho Trịnh Thiết Hàm. Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, mộ đám người xông đến hất đổ đống thảo dược trong tay Cổ Phong, gạt thuốc đang đắp trên mặt Trịnh Thiết Hàm xuống, thậm chí rút cả kim truyên dịch của cô.<br><br>Rồi bắt Cổ Phong kéo ra ngoài! “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”<br><br>Cổ Phong hỏi, nét mặt điển trai nghiêm lại nói. “Làm phiền anh Cổ Phong chịu khó đi với chúng tôi, chút nữa chúng tôi sẽ giải thích”<br><br>“Buông tôi ra! Đừng trách tôi không khách khí!”<br><br>Cổ Phong tức giận. “Anh Cổ Phong yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không làm hại anh ”<br><br>Bác sĩ chân yếu tay mềm tất nhiên không đấu