"Ha ha, tập đoàn Minh Cường các người thật đúng là không biết sống chết! Còn dám cho người đến đòi nợ?" "Tổng cộng mười ba tên đến, tám tên thì bị dọa sợ chạy mất, bốn tên thì bị đánh cho tơi bời, còn lai một tên thì bị gấy chân.
"Vậy mà các người còn dám đến?" Những người này tò mò nhìn Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân nhàn nhạt nói: “A đúng rồi, chúng tôi đến đây có hai chuyện - chuyện thứ nhất là muốn chi phí thuốc men, chuyện thứ hai đó chính là cân một lời xin lỗi" "Ha ha ha ha.
Không ngờ đám người này lại cười lớn tiếng như vậy.
Dường như trong mắt bọn họ xem nhóm người Dương Hạo Quân là mấy tên ngốc.
"Chỉ đơn giản là đến tìm cái chết, còn dám đòi tiên thuốc men với cả xin lỗi sao? Thật nực cười!" Mọi người đều cười ầm lên.
"Đến đây, đến đây, đến đây đi, chả phải là muốn đòi nợ sao? Tôi đưa các người đi.
" Đám bảo vệ không đuổi hai người Dương Hạo Quân đi nữa, mà ngược lại còn đưa bọn họ đến phòng làm việc của chủ tịch.
"Hả.
" Trong hành lang, Dương Hạo Quân và Võ Sâm nhe thấy một tràng tiếng thét thảm thiết.
Ngay sau đó, có hai người lôi ra một người bê bết máu khắp mình đi ra.
Người đó đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
"Thế này mà cũng muốn đến đòi nợ!" Tên bảo vệ cười nói.
Có vẻ như đang muốn đe dọa Dương Hạo Quân.
Anh nhìn thoáng một cái.
Có vẻ như đây không phải là lân đầu tiên tập này giở trò.
Đánh người đã trở thành thói quen rồi.
Lại còn chưa muốn nói đến mấy khoản nợ dai, chưa trả.
Như thế đã là quá ngang ngược.
Ở trên đất Việt Nam này, sao có thể dễ dàng dung túng cho những người như thế này làm xẵng làm bậy được cơ chứ? Đáy mắt của Dương Hạo Quân hiện lên nét lạnh lùng.
Anh thật muốn xem xem Kameda Ichiro là thân thánh phương nào? Mở cửa phòng làm việc ra.
Một giọng nói từ bên trong truyên ra: “Sao đấy? Lại có người đến đòi nợ hả?" "Thưa chủ tịch, đúng vậy! Tập đoàn Minh Cường lại cho người đến"