*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập đoàn Minh Cường gần đây nhận được một đơn hàng điện tử lớn hơn 17 nghìn tỷ. Bên mua là một công ty Nhật Bản đến từ Hải Lâm. Hiện nay khoản thanh toán là hơn 12 nghìn tỷ vẫn bị trì hoãn mãi không trả. Đã rất nhiều lân Phùng Ngọc Hân sai người đi thúc giục đòi tiên, nhưng không hề có hiệu quả gì cả.
Thậm chí người đi đòi tiền còn bị người ta đánh. Đối với loại công ty khốn nạn này, Phùng Ngọc Hân cũng không còn cách nào khác. Vừa nãy cô ta vừa mở cuộc họp để thảo luận vê chuyện đòi tiên. Kết quả thảo luận đến nửa ngày rồi nhưng cũng không có biện pháp gì tốt. Vì vậy chỉ có thể đợi chờ mà thúc giục nhiều hơn. Nếu như kéo dài thời gian hơn nữa thì sẽ trở thành tổn thất lớn. Dương Hạo Quân nghe vậy, vẻ mặt rất ngạc nhiên: “Cái gì? Có người dám nợ tiên tập đoàn Minh Cường mà không trả sao? Thật buôn cười!”
Dương Hạo Quân ghét nhất là những người như vậy. Nhất là chuyện này còn xảy ra đối với anh. Anh không thể nhẫn nhịn được sao? “Đúng vậy, sếp của công ty Nhật Bản ở Hải Lâm đó rất ngang ngược, ông ta còn đánh người đi đòi tiền mà tôi sai đến.
Tôi thật sự không còn cách nào khác.”
Phùng Ngọc Hân than thở rồi xoa xoa huyệt thái dương của mình. “Giao cho tôi đi, tôi sẽ đi đòi tiên.
Cô đưa hóa đơn cho tôi!”
Dương Hạo Quân nói. “Anh sao?”
Phùng Ngọc Hân nói với vẻ kinh ngạc. “Sao vậy? Cô không tin tôi sao? Dù sao cô cũng không còn cách nào nữa, vậy chi bằng để tôi thử xem”
Dương Hạo Quân nói như vậy, Phùng Ngọc Hân cảm thấy cũng đúng. Cô ta không còn cách nào nữa, anh cũng có thể thử.