*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói vang vọng khắp hội trưởng.
Hơn ngàn người Nam Hồng Môn đồng loạt
nhìn về phía này. Trước cửa sơn trang nhà họ
Đoàn xuất hiện hai người, đó chính là Dương
Hạo Quân và Trung Phương. Ngay cả Phó
Thương Long cũng kinh ngạc nhìn lại, ông ta
không ngờ Dương Hạo Quân sẽ đến.
“Thật to gan!” Lục Khấu Trọng cười nhạo.
“Có lẽ mục đích của hẳn ta chính là tự
gánh vác hết thảy, không liên lụy tới vợ
mình.” Nhậm Mộ Dã nói.
“Cũng đúng, không thì hắn ta chạy tới
làm gì?”
Trước ánh mắt của gần hai ngàn người,
Dương Hạo Quân và Trung Phương dần dần
bước đến giữa sân, dừng lại cách Phó
Thương Long hơn mười mét.
Dương Hạo Quân hỏi: “Thủ lĩnh Nam
Hồng Môn, Phó Thương Long?”
“Là ta!” Phó Thương Long gật đầu, chợt
quát lên: “Còn không mau quỳ xuống?”
“Tại sao tôi phải quỳ xuống?” Dương Hạo
Quân hỏi lại.
“Mày giết học trò và thuộc hạ của tai! Ta
muốn mày quỳ xuống sám hối trước linh
đường học trò của ta! Đồ đệ của ta chết oan
uổng quá!” Phó Thương Long hét lên.
“Quỳ xuống, sám hối!”
“Quỳ xuống, sám hối!”
Đệ tử Nam Hồng Môn đồng thanh kêu to,
tiếng kêu như sấm sét vang dội.
Nghe vậy, Dương Hạo Quân cười nhạo:
“Chết oan uổng ư? Ha ha, thằng đó chết
chưa hết tội thì cóI
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im re,
nhìn Dương Hạo Quân bằng ánh mắt đáng
sợ. Trước mặt người Nam Hồng Môn mà nói
Lã Chiến chết chưa hết tội ư? Đây là khiêu
khích toàn bộ Nam Hồng Môn!
“Tìm chết!” Bốn thiên vương cùng sáu nô
tài hoàn toàn nổi giận. Phó Thương Long
khó tin nói: “Mày… Mày nói gì? Lã Chiến của
ta chết chưa hết tội ư?”
“Đúng thết Lã Chiến coi mạng người như
cỏ rác, hắn ta chết chưa hết tội.” Dương Hạo
Quân vẫn khẳng định.
“Mày thật to gan! Chẳng những giết
người của Nam Hồng Môn mà còn nói ẩu nói
tả ngay trong lễ tang, mày hoàn toàn không
để mắt tới Nam Hồng Môn!” Phó Thương
Long giận tới mức bật cười. Đã bao nhiêu
năm rồi, ông ta chưa từng thấy tiểu bối nào
kiêu ngạo như thế này.
Ai dè Dương Hạo Quân lại gật đầu: “Ừ,
Nam Hồng Môn còn chưa đủ tư cách vào
mắt tôi đâu!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nổ tung,
tiếng kêu gào xôn xao. Nói khoa trương một
chút, họ có thể chịu đựng cái chết của Lã
Chiến, nhưng không cho phép có kẻ khiêu
khích Nam Hồng Môn, tương đương với xúc
phạm cấm ky! Họ liêu mạng cũng sẽ bảo vệ.
Cho nên khi Dương Hạo Quân không thèm
nhìn Nam Hồng Môn, tất cả đều nổi điên như
dã thú.
“Giết hắn!”
“Chôn cùng!”
——————–