*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Số phận hai mẹ con chúng ta sao lại
khổ đến như vậy? Cả hai chúng ta đều gả
cho những tên phế vật! Không nói đến tên
phế vật Dương Hạo Quân, những tại sao ông
cũng vô dụng như vậy chứ?”
Trịnh Nhã Uyên khóc lóc thảm thiết.
Đoàn Hồng Thái biện hộ: “Bà đừng so
sánh tôi với Dương Hạo Quân có được
không? Tôi không phải phế vật!”
“Vậy thì ông già đó bắt nạt ông nhiều
như vậy mà ông cũng không phản ứng gì,
hơn nghìn tỷ của con gái ông đã bị lấy đi rồi!
Ông đi đòi đi! Còn ở đây làm cái quái gì?”
Trịnh Nhã Uyên tức giận và đẩy ông ta ra.
“Choang!”
Đoàn Hồng Thái đập chiếc cốc xuống
đất.
“Bà cho rằng tôi không muốn sap?
Nhưng bà cũng biết tính ông ta rồi đấy, tiền
mà ông ta đã lấy đi làm sao có thể đòi lại
được.”
Đoàn Hồng Thái rống lên.
“Vậy thì báo cảnh sát đi! Có pháp luật
mài Chúng ta có đầy đủ chứng cứ!”
Trịnh Nhã Uyên đáp lại.
“Đó là ba tôi! Làm sao tôi có thể gọi cảnh
sát đến bắt ba tôi! Đây không phải là chọc
vào xương sống của tôi sao? Làm sao có thể
giải thích với tổ tiên?”
Đoàn Hồng Thái tức giận nói.
——————–