*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc này, Đoàn Văn Chấn và những
người khác đang lo lắng chờ đợi.
Lúc này, tin nhắn từ tài khoản riêng của
Đoàn Văn Chấn đã được gửi vào điện thoại.
Hơn mười hai tỷ sáu trăm triệu của công
ty Minh Đỉnh đã được gửi vào tài khoản.
Đoàn Văn Chấn cố tình kiểm tra tài
khoản và thấy rằng tiên đã thực sự được gửi
vào.
Làm sao mà bon họ biết được rằng tất
cả những gì họ tìm được chỉ là một tài khoản
giả, và đã tiền nằm trong tay của anh em
Trần Phát và Trần Tùng.
Nửa đêm, Trần Phát và Trần Tùng trở vê.
Trần Phát còn giả vờ, nói: “Ông nội, cháu
nghĩ là để loại bỏ phiền phức, ngày mai ông
nội đích thân nói với gia đình Đoàn Lê
Nguyên là ông đã chuyển tiền rồi đi, như vậy
bọn họ mới không thể làm gì chúng ta.”
Đoàn Hồng Hải gật đầu liên tục, nói:
“Đúng vậy, nếu bọn họ phát hiện tiên trong
tài khoản biến mất, lại gọi cảnh sát thì phiền
lắm”
“Được, ngày mai tôi đi.”
Đoàn Văn Chấn đồng ý.
Anh em Trần Phát nhìn nhau cười.
Bọn họ thúc giục Đoàn Văn Chấn thừa
nhận, thì coi như mọi người biết số tiền đó
đã được chuyển cho ông ta.
Không liên quan gì đến bọn họ nữa!
Ngày hôm sau.
Đoàn Lê Nguyên vừa đến công ty.
Bộ phận tài chính thông báo tin xấu, tất
cả tiên trong tài khoản của công ty đã bị lấy
sạch.
“Cái gì?”
Đoàn Lê Nguyên như bị sét đánh.
Tiên của công ty đã bị lấy mất.
Một số tiên lớn như vậy, công ty còn
chưa sử dụng một đồng nào.
Đoàn Lê Nguyên suýt ngất.
“Chủ tịch Lê Nguyên, đừng lo lắng, kỹ
thuật viên chúng tôi đang kiểm tra! Họ nói
rằng số tiền đã được chuyển đến một tài
khoản cá nhân!”
Bộ phận tài chính cho biết.
Đoàn Lê Nguyên có chút khó hiểu: “Sao
lại như thể này? Tiền trong tài khoản công ty
làm sao có thể bị chuyển đi được?”
“Có hai tình huống. Thứ nhất, bên kia là
một thiên tài hacker. Thứ hai, bên kia là
người trong chúng ta, biết được bí mật của
chúng ta, thậm chí biết cả mật khẩu tường
lửa.”
Đoàn Lê Nguyên nói thẳng: “Gọi cảnh sát
đi!”
Đúng lúc này, Đoàn Văn Chấn mang theo
mọi người đến.
“Lê Nguyên, cần gì phải báo cảnh sát
chứ, chuyện gia đình thôi mà.”
Đoàn Văn Chấn mỉm cười.
“Hả? Ông nội có chuyện gì vậy?”
Đoàn Lê Nguyên khó hiểu.
——————–