*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng người vội vàng muốn Hoàng để Tây Đường trừng phạt Dương Hạo Quân.
Sớm nên đưa tới chỗ Nhất Vũ Kiên Vương mà xử tử "Đi nhanh một chút! Tàn phế đúng là phiền phức!" Nhóm người Đoàn Hồng Thăng đẩy xe lăn, đều đang phát tiết tâm trạng bực bội của mình.
"Việc này..."
Sáu tên người hầu của Hoàng đế Tây Đường sắp ngất luôn rồi.
Đây chính là Nhất Vũ Kiên Vương đấy! Các người điên rồi sao? Mấy người đã không có cách nào tưởng tượng sau đó sẽ xảy ra điều gì...
Đi vào trong sân, hai nhà Đoàn Trịnh đã tập trung đầy người.
"Hay lắm cái tên bán nước, lại còn dám trở vê?" "Xem hôm nay tao có quất chết mày không?" Hai nhà Đoàn Trịnh nhìn thấy Dương Hạo Quân thì từng tên đều giống như bị điên.
Dùng lời nói để lên làm vũ khí lên án Dương Hạo Quân, thậm chí còn động thủ.
Bàn tay Ngô Thị Lan quất tới, Đoàn Văn Chấn vung gậy chống xuống...
"Làm gì đấy?" Sáu tên nô bộ thực sự không nhịn được, vội vàng cản họ lại.
"Các vị đại nhân, là chúng tôi thất lễ, chủ yếu là gặp được cái tên bán nước này, chúng tôi mới không nhịn được!" "Đúng vậy, tôi chỉ hận không thể giết chết cậu ta! Vì dân trừ hại, bảo vệ Lạc Việt!" Đám người trừng mắt nhìn Dương Hạo Quân, tức giận vô cùng.
"Ba ơi...
ba ơi...
Lúc này bé Quân chạy tới.
"Lê Quân nhớ ba lắm, ba ơi..
" Bé Quân leo lên ngồi vào trong lòng Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân ôm chặt bé Quân, cười nói: "Bé Quân nhịn một chút, ba sẽ nhanh chóng về với con và mẹ."
"Nằm mơ giữa ban ngày à!" "Dương Hạo Quân, mày đã thể này còn muốn nhận vợ mày?”
"Hôm nay, ông Hùng sẽ dẫn mày tới chỗ Nhất Vũ Kiên Vương! Để tao xem mày có mấy cái mạng!" Đám người Ngô Thị Lan gầm thét lên.
"Không, anh ấy không phải quân bán nước! Anh ấy tuyệt đối không thể nào phản bội Lạc Việt được!" Giọng nói của Đoàn Lê Nguyên vang lên.
Cho dù cô không chọn tha thứ cho Dương Hạo Quân, nhưng vẫn có lòng tin với anh như cũ.