*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Lê Nguyên càng thêm lo lắng.
Nhưng chẳng có cách nào.
Nếu như trực tiếp giao Dương Hạo Quân cho Nhất Vũ Kiên Vương, đây chẳng phải là con đường chết hay sao? Tội bán nước quá nghiêm trọng.
Rất có thể sẽ liên lụy đến mẹ Dương Hạo Quân, cô và bé Quân.
Bọn họ vì có Hoàng Đế Tây Đường có lẽ sẽ không có việc gì.
Nhưng Dương Hạo Quân nhất định sẽ gặp phiền phức.
"Con cũng không cần xen vào!" Đoàn Hồng Thái giữ chặt lấy Đoàn Lê Nguyên.
Đoàn Hồng Thắng và Trương Phúc Long dẫn theo đám người hung hăng tiến vào biệt thự Hoàng Thành.
Lúc đi vào, sáu tên người hầu của Hoàng để Tây Đường đều nhao nhao sững sờ.
Trùng hợp sao? Không phải Nhất Vũ Kiên Vương cũng ở chỗ này đấy chứ? Sau đó Đoàn Hồng Thăng và mấy người đi trước dân đường, đường này càng đi càng quen.
Cái này không phải thông tới biệt thự của Nhất Vũ Kiên Vương à? Sau đó, sự thật khiến sáu tên người hâu muốn nổi điên.
Quả nhiên là nơi này! "Dương Hạo Quân mau ra đây! Chúng tôi biết anh đã về, cái tên bán nước này!" "Ngoan ngoãn lăn ra đây ngay, đừng ép chúng tôi ra tay!" Mấy người đám Đoàn Hồng Thắng hướng về biệt thự hô lớn.
Lần này, sáu tên người hầu thật muốn khóc.
Thật sự là Nhất Vũ Kiên Vương...
Dương Hạo Quân mà hai nhà Đoàn, Trịnh chán ghét chính là ngài ấy! Khi thấy bóng dáng của Hoàng Hải Bắc, bọn họ càng thêm khẳng định điểm này.
"Lão bất tử kia, mau cho Dương Hạo Quân ra, đừng có giấu diếm!" "Đúng, nếu không tôi sẽ đánh ông!" Đoàn Hồng Thẳng và Trương Phúc Long hô to gọi nhỏ với Hoàng Hải Bắc.
Phụt! Sáu tên người hầu đều muốn nôn ra máu.
Đám người này điên rồi à? Dám lớn tiếng với vị này? Thật sự không biết, ngay cả Hoàng Đế Tây Đường cũng không dám à? Muốn chết sao? Bọn họ bị dọa đến run lẩy bẩy, chỉ muốn lập tức quỳ trên đất.