*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Dương Hạo Quân không xuất hiện, anh ta chết cũng không có chỗ chôn.
Ban đầu, Dương Hạo Quân cũng không nhận ra hành động này của Liên Minh Báo Thù.
Nguyên nhân chính là bọn họ đã âm thầm phong tỏa Giang Bắc, mà dù có âm thầm thế nào đi chăng nữa thì cũng không có tuổi với Dương Hạo Quân.
Hầu như tất cả các cơ sở ngâm của Trấn Thiên Điện đều ở Giang Bắc.
Vậy nên thời điểm Liên Minh Báo Thù hành động thì Dương Hạo Quân đã nắm rõ.
May mà cuộc ám sát này được tiến hành ở Giang Bắc chứ không phải ở nơi khác.
Nếu vậy thì Dương Hạo Quân cũng không cứu được.
"Tôi luôn ở Giang Bắc mài" Dương Hạo Quân trả lời.
"Hả?" Cả mấy người Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam đều sửng sốt.
Nhất Vũ Kiên Vương và Dương Hạo Quân ở cùng một nơi? Thật là trùng hợp...
Nhưng mà hai người thật sự bội phục Nhất Vũ Kiên Vương từ tận đáy lòng.
"Trần Hữu Đạo, anh vậy là không được...
Vẫn quá kém!" Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
Đây là đánh giá khách quan của anh.
Nếu Trần Hữu Đạo bị thảy vào giữa đám người này thì chỉ ở mức trung bình mà thôi.
Nhưng anh ta cũng là Chiến Thần Văn Lang! Đây đúng là một sự sỉ nhục đấy "Tôi...
Sắc mặt Trần Hữu Đạo rất khó coi.
Nhưng anh ta siết chặt tay lại: "Nhưng ít nhất tôi mạnh hơn Dương Hạo Quân! Bây giờ cao thủ của các thế lực ngầm xuất hiện rồi, tôi không mạnh bảng chúng cũng là chuyện thường!" "Ha ha..."
Dương Hạo Quân cười lạnh một tiếng.
Chấp niệm của Trần Hữu Đạo đối với anh sâu thật đấy.
Anh mà kém anh ta ư? Ha hai Anh có thể nghiền nát Trân Hữu Đạo chỉ bằng một ngón tay! Vậy mà anh ta vẫn cho là vậy hả? Nhưng mà Trần Hữu Đạo cũng thấy hổ thẹn ít nhiều.
Nhất Vũ Kiên Vương trước mặt anh ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, anh ta thật sự tâm phục.
"Vì sao hai người tới Giang Bắc? Có nhiệm vụ gì sao? Sao tôi lại không biết?" Dương Hạo Quân bắt đầu chất vấn.