*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mau giết chúng!" "Sau đó chặt đầu bọn chúng, treo ở chỗ cao nhất Giang Bắc!" Tuyệt vọng! Tuyệt vọng vô cùng tận! Trần Hữu Đạo không bao giờ nghĩ tới ngày này.
Chủ yếu là do cuộc đời của anh ta quá suôn sẻ, thăng chức một lèo tới vị trí cao nhất.
Mà anh ta vẫn chưa ngồi vững cái ghế này nữa.
Nhiều điều vẫn chưa làm được.
Anh ta sẽ chết sao? Anh ta không cam lòng...
Không cam lòng chết như thế này...
Trần Hữu Đạo cố gắng kéo dài thời gian, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm, con dao mổ trong tay anh ta gần như chém xuống.
"Các người chất..."
Cả hai đều cảm nhận được sát khí ùa vào cơ thế.
'BùmH Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Một viên sỏi bắn ra như một viên đạn, xẹt qua thành một vòng cung, báo hiệu cho một cuộc tập kích bất ngờ.
Đột nhiên, người đàn ông cầm dao mổ cảm thấy bị ai đó đánh đau điếng, cả người văng ra ngoài.
Con dao mổ trong tay hắn ta gãy nát...
Cảnh tượng đột ngột xảy ra làm gián đoạn trận tuyến của Liên Minh Báo Thù.
"Có chuyện gì vậy?”
Mọi người nhìn xung quanh, tất cả đều hoảng loạn.
"Muốn giết tướng lĩnh trong tay ta sao? Đã hỏi ý ta chưa?" Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Vài người từ bên ngoài bước vào.
Người thủ lĩnh đeo mặt nạ, lại còn đeo một chiếc nhẫn nổi bật trên tay.
Người bên cạnh thì cầm kiếm! "Viêm Long Mặt Nạ, Viêm Long Nhẫn, Viêm Long Kiếm?" "Cái gì? Là người của Nhất Vũ Kiên Vương?”
Sắc mặt Liên Minh Báo Thù thay đổi hoàn toàn Không dám tin nhìn Dương Hạo Quân.
Theo tình báo của họ, Nhất Vũ Kiên Vương phải đang ở Kinh Thành hoặc là Bắc Cảnh.
Tuyệt đối không thể xuất hiện ở Giang Bắc.
Nhưng mà họ vẫn thấy anh ta đây này.
Trời má gặp ma giữa ban ngày à! Thời khắc mà những người đang cận kê cái chết như Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam nhìn