Côn Luân Ma Chủ

Chương 41. Vơ vét




Khi Thẩm Dung nói ra những lời này, sắc mặt Sở Hưu hơi cau có nhưng trong lòng đã dấy lên sóng gió ngợp trời.

Cấu kết với giặc cướp tàn sát tộc nhân. Đương nhiên Sở Hưu hiểu tội danh này nặng tới mức nào, đủ để lấy mạng chính y!

Gương mặt Sở Hưu vẫn trấn định như trước, giọng nói lại lạnh lùng đáp: “Thẩm đại quản gia, có thể ăn linh tinh nhưng không thể nói lung tung được! Ta không điên, sao lại làm ra những việc điên cuồng như vậy được?”

Thẩm Dung thản nhiên nói: “Đúng vậy, ngươi không điên nhưng những việc Sở Hưu ngươi làm lại điên cuồng tới mức người khác không cách nào tưởng tượng nổi.”

Nói xong Thẩm Dung chỉ vào hạ nhân sau lưng mình nói: “Vương Nhị, Sở Hưu công tử có vẻ không mấy ấn tượng với ngươi, ngươi nói mấy câu cho Sở Hưu công tử nhớ lại chút nào.”

Tên hạ nhân tên Vương Nhị đứng ra cười hắc hắc nói: “Sở Hưu công tử, ta vẫn nhớ như in cảnh ngươi xuất đao đánh trọng thương Liên lão tam tại nam Thương Mang Sơn đấy.

Lúc trước Mã Khoát động thủ giết người giúp ngươi, ta nhanh chân may mà thoát được một mạng. Giờ thì tốt rồi, ngươi lại dám trắng trợn dẫn Mã Khoát theo bên người, đúng là gan to bằng trời!”

Sở Hưu nhắm mắt lại, rốt cuộc y cũng biết vấn đề ở đâu. Nhưng tất cả chỉ là trùng hợp, sự trùng hợp rất bất đắc dĩ.

Lúc trước Sở Hưu lựa chọn Mã Khoát tới giúp mình một là vì thực lực Mã Khoát không tệ, can đảm cẩn trọng.

Thứ hai là vì Mã Khoát gần như không xuất thủ tại Bắc Thương Mang Sơn, còn tại Nam Thương Mang Sơn tuy hắn từng ra tay vài lần nhưng đều không để lại người sống.

Lần duy nhất có người biết quan hệ giữa Mã Khoát và Sở Hưu chính là khi Mã Khoát gặp Sở Hưu lần đầu. Sở Hưu thuê Mã Khoát hỗ trợ giết Liên lão tam.

Toán cướp dưới trướng Liên lão tam nhân số đông đảo, cũng có chút công phu, cho nên lúc đó Mã Khoát chỉ đánh tan đám người này, giết một số kẻ chứ không diệt sạch được.

Hơn nữa lúc đó Sở Hưu cũng không suy nghĩ tới điểm này, vì dưới trướng Liên lão tam đều là giặc cướp, không dám vào Thông Châu Phủ.

Thật chẳng ngờ lại còn một kẻ như vậy không chỉ về tới Thông Châu Phủ mà còn gia nhập dưới trướng Thẩm gia, được Thẩm Dung để ý tới, cuối cùng chỉ ra thân phận thật của Mã Khoát.

Tất cả chỉ là trùng hợp, là Sở Hưu không may.

Mở to mắt, Sở Hưu lại ngồi xuống trầm giọng nói: “Cho nên Thẩm quản gia định kiếm tiền bịt miệng từ chỗ ta ư?”

Thấy Sở Hưu nhanh chóng trấn tĩnh như vậy, Thẩm Dung cũng hơi ngạc nhiên.

Vừa rồi còn nằng nặc không chịu thừa nhận, giờ vừa có chứng cứ xác thực lại ra vẻ đương nhiên như vậy, chỉ riêng tâm chí như vậy đã rất không tệ.