Côn Luân Ma Chủ

Chương 40. Nhược điểm của Sở Hưu




Sở Hưu quan sát ba quái nhân kia qua khung cửa sổ, nhưng ba người này dường như đã nhận ra ánh mắt của Sở Hưu, đều liếc mắt nhìn qua, vẻ sắc bén trong mắt thậm chí khiến hai mắt Sở Hưu đau nhói.

Sở Hưu vội vàng chuyển mắt sang chỗ khác, giả bộ nhìn phong cảnh ngoài đường, ba người kia cũng không tiếp tục để ý tới Sở Hưu mà trực tiếp tiến vào khách sạn, bảo chưởng quỹ giúp bọn họ chuẩn bị cơm canh đưa vào trong phòng.

Ngồi thêm một lát, Sở Hưu nhỏ giọng nói với Mã Khoát: “Phái mấy huynh đệ ở lại thêm trong khách sạn, chú ý động tĩnh của họ, có điều không được tiếp cận quá gần.”

Mã Khoát khẽ gật đầu, Sở Hưu lại tạm thời rời khỏi.

Bất luận ba người kia tới đây có phải vì Sở gia không, tạm thời Sở Hưu cũng không định tiếp xúc với bọn họ.

Thực lực có hạn, nếu đối phương thật sự là cao thủ Ngự Khí Ngũ Trọng, vậy giờ Sở Hưu tới tiếp xúc, có mưu kế gì cũng chỉ là tìm đường chết.

Còn lúc này trong Thẩm gia, vị đại quản gia Thẩm Dung kia cũng cực kỳ tức tối.

Trước đó hắn còn vui vẻ chờ tiếp nhận một nửa sản nghiệp của Lý gia, không ngờ sau khi mọi chuyện kết thúc Lý gia lại bị Sở Hưu tiêu diệt!

Sản nghiệp đáng lẽ tới tay lại bay mất khiến Thẩm Dung không khỏi chửi thầm trong lòng, đám Lý gia rác rưởi, nhiều người như vậy mà không giải quyết nổi một tên Sở Hưu.

Nói thật ra, nếu trước đó Lý gia không tới bàn chuyện tới hắn, Thẩm Dung cho dù có biết Sở Hưu tiêu diệt Lý gia cũng chỉ thấy kinh ngạc về thực lực Sở gia và mức độ kém cỏi của Lý gia mà thôi.

Nhưng giờ Lý gia đã hứa cho hắn một nửa sản nghiệp, kết quả giờ tất cả đều không cánh mà bay, chuyện này khiến Thẩm Dung có cảm giác miếng ăn đã tới miệng còn tuột mất.

Cho nên thời gian này tính tình Thẩm Dung rất nóng nảy khiến đám hạ nhân hầu hạ hắn nơm nớp lo sợ.

Ai cũng biết vị quản gia này của Thẩm gia này còn khó phục vụ hơn cả gia chủ.

Lúc này một thủ hạ tâm phúc của Thẩm Dung cẩn thận bưng một chén trà sâm lên, Thẩm Dung nhận lấy nhấp một ngụm rồi phun thẳng ra, mắng xối xả: “Có để ý không vậy? Bưng trà nóng như vậy lên, muốn ta bỏng chết à?”

Hạ nhân kia vội nói: “Dung đại gia xin bớt giận, để tiểu nhân đổi chén khác.”

Thẩm Dung ném chén trả sang một bên hừ lạnh nói: “Được rồi, đừng tốn sức nữa. Mẹ nó, tất cả đều vì tên Sở Hưu kia, hại lão phu gần đây làm gì cũng không thuận! Chẳng biết hắn kiếm đâu ra vận may như vậy, diệt được cả Lý gia.”

Hạ nhân kia nghe vậy đột nhiên nghĩ ra điều gì, mở miệng nói: “Dung đại gia, nhắc tới chuyện Sở Hưu kia diệt được Lý gia, tiểu nhân lại thấy rất bình thường.”

Thẩm Dung cười lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Hai gia tộc đại chiến đâu phải thứ ngươi phỏng đoán được? Những thứ này ngươi khoác loác trước mặt đám hạ nhân kia còn được, lại định khoe khoang trước mặt lão phu?”