Quan trọng nhất là, lần trước khi Sở Hưu rời khỏi, Ninh Huyền Cơ đang cảm ngộ cảnh tượng khi hai thế giới dung hợp. Bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, có lẽ vẫn đang trong trạng thái bế quan.
Trong thời điểm này, Sở Hưu tới quấy rầy có vẻ không được tốt cho lắm, nếu chọc giận Ninh Huyền Cơ thì càng không ổn.
Lúc này Lục Trường Lưu ở phía xa lại đột nhiên mở miệng nói: “Sở giáo chủ, thật ra có thể tới thử xem.
Tuy ta tiếp xúc với sư tổ không nhiều như Sở giáo chủ, nhưng theo điển tịch mà tổ tiên ghi lại thì thật ra sư tổ là người ngoài lạnh trong nóng.
Đạo môn thanh tĩnh vô vi, không thích xen vào chuyện của người khác nhưng không nghĩa là trời sập xuống cũng không quản.
Sở giáo chủ chỉ cần thuật tại tình hình với sư tổ, không cần thuyết phục, lựa chọn ra sao cứ để Ninh Huyền Cơ sư tổ tự chọn.”
Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì được, ta tới Đông Hải một chuyến, cố gắng đi sớm về sớm. Tuy bên phía Đại La Thiên đã muộn nhưng vẫn phải dốc hết sức tiêu diệt đám yêu ma ở Hoàng Tuyền Thiên, chuyện này phải nhờ chư vị rồi.”
Thời gian không đợi người, sau khi bố trí xong xuôi mọi chuyện, Sở Hưu lập tức dựa theo phương vị trong trí nhớ, đi về phía Đông Hải.
Do thời gian quá gấp rút, lần này Sở Hưu không lãng phí lực lượng mà vận dụng sức mạnh bản nguyên âm dương quấn lấy quanh người, trực tiếp sử dụng lực lượng cực mạnh phá tan hư không đi tới. Khi tới sâu trong Đông Hải, nơi Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên giao hòa, Sở Hưu đã hao gần hết lực lượng.
Trước đó Sở Hưu còn tưởng Ninh Huyền Cơ đang bế quan, nhưng không ngờ hắn đang ngồi ngay ngắn trước vị trí hai thế giới dung hợp, vẻ mặt trầm tư.
Thấy Sở Hưu đi đến, Ninh Huyền Cơ nhíu mày: “Tiểu tử, có phải dưới hạ giới xảy ra chuyện gì không?”
“Tiền bối biết à?”
Ninh Huyền Cơ cười lạnh nhỉ lên trời: “Động tĩnh lớn như vậy, làm sao lại không biết được?
Nhưng đám người Đại La Thiên đều đang ở hạ giới, chắc không có sóng gió gì nhỉ.
Bây giờ ngươi tới tìm ta, chẳng lẽ còn chuyện gì không giải quyết được? Theo lý mà nói không nên như vậy mới đúng.”
Sở Hưu ho khan một tiếng: “Đúng là có một số việc không giải quyết được, nhưng không phải ở hạ giới mà ở Đại La Thiên.”
Nói đoạn, Sở Hưu không giấu giếm Ninh Huyền Cơ, thuật lại mọi chuyện cho hắn.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Ninh Huyền Cơ dần dần trở nên kỳ quái.
Hắn im lặng cả nửa ngày, đột nhiên mắng một câu: “Mẹ nó! Bị thằng khốn Độc Cô Duy Ngã kia đùa bỡn rồi!”
Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã không nói là đấu đá cả đời nhưng cũng là đối thủ nửa đời.
Trước đó hắn luôn cho rằng Độc Cô Duy Ngã là loại đầu đá, ở hạ giới thì nói một không hai, ở Đại La Thiên lại muốn duy ngã độc tôn nên mới bị mọi người vây đánh.
Kết quả ai mà ngờ đây đều là giả, Độc Cô Duy Ngã tính kế còn sâu hơn cả hắn. Chuyện này khiến Ninh Huyền Cơ đột nhiên có cảm giác xấu hổ vì bị áp đảo về trí thông minh.
Thậm chí ánh mắt Ninh Huyền Cơ nhìn về phía Sở Hưu đều có vẻ không tốt, vì nói theo một ý nghĩa nào đó, Sở Hưu cũng là một phần của Độc Cô Duy Ngã.
Cuối cùng Ninh Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu tử, cho ta một lý do xuất thủ.
Chắc ngươi cũng biết, tuy ta và Độc Cô Duy Ngã là đối thủ, nhưng không coi là đối địch.
Hôm nay hắn muốn trở lại con đường của hắn, ta không cần phải ngăn cản, kể cả ân oán giữa ngươi và hắn cũng là chuyện của các ngươi.
Các ngươi đấu đá nhau, ta nhúng tay vào làm gì?”
Sở Hưu trầm giọng nói: “Hoàng Tuyền Thiên là mặt âm, thế giới chỗ chúng ta là mặt dương.
Bây giờ Mệnh Hồn rút lấy một bộ phần lực lượng long mạch của hạ giới và Đại La Thiên, đưa vào trong Hoàng Tuyền Thiên, đã khiến âm dương thiên lệch.
Ta không biết hậu quả ra sao, nhưng nếu bỏ mặc Mệnh Hồn đi theo con đường của mình, rất có thể kết quả cuối cùng là tất cả mọi người không còn đường để đi.
Quyền lựa chọn là của Ninh tiền bối ngài. Nếu ngài không muốn tham gia, ta sẽ lập tức trở về, tới Đại La Thiên liều mạng với Mệnh Hồn.”
Ninh Huyền Cơ bảo Sở Hưu cho hắn một lý do, nhưng bây giờ Sở Hưu lại ném quyền lựa chọn cho Ninh Huyền Cơ.
Ninh Huyền Cơ im lặng cả nửa ngày, đột nhiên chỉ vào nơi hai giới thượng hạ giao hòa, nói: “Thật ra trước đó ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Hoàng Tuyền Thiên.”
Sở Hưu sửng sốt, phát hiện?
“Ta nghiên cứu vị trí dung hợp Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên rất lâu, có một ít thành quả nhưng cũng không nhiều.
Nhưng trong đó ta lại phát hiện vài thứ, một khe hở nhỏ dẫn tới Hoàng Tuyền Thiên, nhắm thẳng vào bản nguyên của Hoàng Tuyền Thiên.
Ta định dùng nguyên thần đi vào, nhưng lại phát hiện thần hồn của một người đã luyện hóa bản nguyên này, cho nên bài xích tất cả những gì bên ngoài.
Nếu ngươi là Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, vậy nòng cốt của bản nguyên thần hồn chắc cũng giống với Độc Cô Duy Ngã.
Nếu vậy, ngươi có thể thử đi vào trong Hoàng Tuyền Thiên, xem xem rốt cuộc bên trong bản nguyên này có thứ gì.
Đương nhiên cũng có nguy hiểm, dù sao ta cũng chưa vào được, không biết bên trong có cái gì, cũng không biết có thể bị Độc Cô Duy Ngã phát giác không.
Nhưng biết người biết ta, ta cảm thấy đi vào đó chắc sẽ có một số thành quả.
Có vào hay không, quyền lựa chọn cũng là của ngươi. Đạo gia ta sẽ đi theo ngươi một chuyến, coi như gặp mặt vị lão bằng hữu Độc Cô Duy Ngã một lần.”
Sở Hưu trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Ta đi, phiền Ninh tiền bối chỉ đường một chút.”
Tuy hiện tại thực lực của Sở Hưu đã đạt tới cửu trọng thiên đỉnh phong, hơn nữa dung hợp khí vận, đi lên một con đường khác hẳn với tất cả Võ Tiên trước đây, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Nhưng y vẫn không tin tưởng tuyệt đối có thể thắng được Mệnh Hồn.
Nếu không cách nào tăng cường lực lượng, vậy chỉ có thể nghĩ cách tìm hiểu xem rốt cuộc Mệnh Hồn đang nắm giữ bao nhiêu lực lượng.
Ninh Huyền Cơ gật nhẹ đầu, dẫn Sở Hưu tới thẳng nơi quy tắc hỗn loạn, chỉ vào khu vực tỏa ra Hoàng Tuyến âm khí ở nơi sâu nhất nói: “Chính là chỗ đó, khe hở quá nhỏ, thân thể không cách nào đi qua, cho nên chỉ có thể đưa nguyên thần vào.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, hai mắt nhắm chặt, tay niết ấn quyết, ngay sau đó nguyên thần trực tiếp rời thân thể, đi vào khe hở Hoàng Tuyền Thiên.
Hoàng Tuyền âm khí vô biên bao phủ lấy Sở Hưu, nhưng kỳ dị là nó không hề làm tổn thương Sở Hưu. Đúng như Ninh Huyền Cơ đã nói, Sở Hưu có thể tùy ý qua lại Hoàng Tuyền Thiên.
Đưa mắt nhìn quanh, những nơi ánh mắt Sở Hưu đảo qua đều là Hoàng Tuyền Huyết Hải vô biên, vô số oan hồn ác quỷ gào thét trong đó.
Ở nơi này, Sở Hưu cảm nhận được tĩnh mịch chân chính, tĩnh mịch không có bất cứ sinh cơ nào.
Lực lượng pháp tắc tử cực hóa sinh dường như không có hiệu lực trong Hoàng Tuyền Thiên. Ở nơi này tử ý tới cực hạn vẫn là tử ý, chỉ có tịch diệt chứ không có hy vọng.
Sở Hưu thận trọng đi vòng qua mọi thứ, mọi thứ. Nguyên thần của Sở Hưu không ngừng chìm xuống trong Hoàng Tuyền Huyết Hải, định nghiên cứu lực lượng bản nguyên của Hoàng Tuyền Huyết Hải.