Côn Luân Ma Chủ

Chương 2029. Lựa chọn của Ninh Huyền Cơ 1




Tình hình ở Đại La Thiên khiến Sở Hưu cảm thấy khá nguy hiểm.

Trước đó Sở Hưu luôn cảm thấy mọi chuyện bên này đều nằm trong khống chế của mình, liên kết mọi người lại, vây giết Hoàng Tuyền Thiên các thứ, nhưng trên thực tế tới cuối cùng bên chịu bị động vẫn là bọn họ.

Đám người Đạo Tôn muốn lập tức trở về Đại La Thiên cứu viện, bọn họ vẫn còn cơ hội.

Nhưng Sở Hưu lại nhìn về phía Lục Tam Kim, trầm giọng nói: “Khi ngươi rời khỏi, rốt cuộc đám người Hoàng Tuyền Thiên đang làm gì? Chỉ giết người thôi ư?”

Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Không phải giết người mà bọn chúng chia ra đánh chiếm vị trí long mạch của bốn vực đông tây nam bắc, mở long mạch, hút lực lượng trong đó.

Long mạch của Nam Vực nằm trong Thiên Ma Cung, cho nên Thiên Ma Cung mới trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên. Bằng không Tà Khâu Lương cung chủ không cách nào di chuyển, cũng không thể chủ động xuất thủ được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, thở dài một tiếng, nhìn về phía Thiên Hồn: “Muộn rồi, hấp thu đủ lực lượng long mạch, chắc hắn sắp trở về.”

Thiên Hồn cũng gật đầu nói: “Đúng là muộn rồi, trước đó ở hạ giới thì hắn phải phái người lén lút hấp thu lực lượng long mạch, nhưng lại bị ngươi phát hiện. Bây giờ hắn đã gióng trống khua chiêng tấn công chiếm đóng Đại La Thiên, mà cường độ long mạch trong Đại La Thiên cũng vượt xa hạ giới. Bây giờ chúng ta có chạy về cũng vô dụng.”

Rốt cuộc Mệnh Hồn trong Hoàng Tuyền Thiên cần gì? Trước đó thì Sở Hưu không hiểu, nhưng bây giờ có nhiều manh mối như vậy kèm theo suy đoán, lại có Mạnh Tinh Hà nghiên cứu, Sở Hưu đã hiểu gần hết.

Hoàng Tuyền Thiên là mặt âm, các nơi như hạ giới và Đại La Thiên là mặt dương.

Mà năm trăm năm qua, rất có thể Mệnh Hồn đã bị Hoàng Tuyền Thiên đồng hóa, cho nên Hoàng Tuyền Thiên đi vào thì dễ, đi ra lại khó.

Mệnh Hồn muốn xuất hiện ở mặt dương thì phải có lực lượng của mặt dương. Mà nơi nào có lực lượng mặt dương dồi dào nhất? Ngay ở trong khu vực long mạch.

Nếu đối phương đã được ăn cả ngã về không, thả toàn bộ thế lực ra, hiển nhiên lần này hắn đã hấp thu đủ lực lượng.

Thế Tôn ở bên cạnh cau mày nói: “Hai vị, rốt cuộc các ngươi đang nói ai vậy? Ai sắp trở về?

Không phải bần tăng đa nghi, nhưng từ trước bần tăng đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng rồi.

Tuy Hoàng Tuyền Thiên bị chúng ta mở ra, nhưng sao ta cảm thấy các ngươi hiểu về Hoàng Tuyền Thiên thậm chí còn nhiều hơn chúng ta?”

Đã tới nước này rồi, bất luận là Sở Hưu hay Thiên Hồn đều không cần phải giấu giếm nữa.

Huống chi tiếp theo bọn họ còn phải đối mặt với Mệnh Hồn, ngay khi Mệnh Hồn xuất hiện, không cần giải thích thì bọn họ cũng biết.

Cho nên Thiên Hồn trực tiếp cười lạnh hai tiếng nói: “Ai trở về? Đương nhiên là Độc Cô Duy Ngã sắp trở về.”

Mọi người lập tức sửng sốt, Thế Tôn nghi hoặc: “Chẳng phải ngài là Độc Cô Duy Ngã à?”

Thiên Hồn thản nhiên đáp: “Ta là, hắn cũng thế, nói chính xác hơn hắn là còn nhiều hơn ta là.

Hòa thượng, tổ tiên của các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi. Một kẻ thậm chí giết cũng không chết, các ngươi nghĩ chỉ dựa vào các ngươi mà phong ấn được hắn à?

Các ngươi cho rằng năm trăm năm trước mình thật sự đánh bại được Độc Cô Duy Ngã, hơn nữa phong ấn hắn? Các ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Đạo sĩ, ngươi có nhớ Tam Thanh Điện các ngươi để lại bí pháp phân hồn Nhất Khí Hóa Tam Thanh dưới hạ giới không? Có lẽ bây giờ chính Tam Thanh Điện các ngươi cũng không biết hả?

Ma Chủ bất bại. Tuy hắn không thắng nhưng cũng không bại!”

Các cường giả cửu trọng thiên ở đây không phải kẻ ngốc, Thiên Hồn đã nói thẳng ra như vậy, đương nhiên bọn họ hiểu có chuyện gì xảy ra.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt ba người nhìn về phía Sở Hưu và Thiên Hồn đều mang vẻ cảnh giác.

Lão man vương thì nghi hoặc.

Tuy hắn cũng nghe nói về sóng gió năm trăm năm trước, nhưng chi tiết thì hắn cũng không hiểu.

Đạo Tôn lạnh lùng nói: “Hai hồn Thiên Địa thường ở ngoài, chỉ có Mệnh Hồn trong chân thân.

Nếu vị ở Hoàng Tuyền Thiên là phần nhiều của Độc Cô Duy Ngã, vậy các ngươi chính là hai hồn Thiên Địa?”

Thiên Hồn lạnh nhạt đáp: “Đừng cảnh giác như vậy, ta chỉ từng là thôi.

Tam Thanh Điện các ngươi nghiên cứu khá nhiều về hồn phách và nguyên thần. Ngươi tự nói xem, một người phân hồn ra, nếu không thể cộng hưởng ý thức với một phân hồn khác, thậm chí sinh ra ý thức riêng, vậy rốt cuộc hắn có coi là phân hồn không hay là sinh linh riêng biệt?

Ngươi lại nhìn Sở Hưu xem, trên người hắn có chút khí tức nào của Độc Cô Duy Ngã không?

Các ngươi không muốn thấy Hoàng Tuyền Thiên hàng lâm, chúng ta cũng không muốn thấy Độc Cô Duy Ngã hàng lâm trở lại.

Các ngươi không muốn chết, chúng ta cũng không muốn chết!”

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”

Đạo Tôn im lặng cả nửa ngày, đột nhiên hỏi.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Liều! Tập hợp toàn bộ lực lượng! Tới nước này rồi thì ngoài liều mạng ra, không còn cách nào khác.”

Thế Tôn nghe vậy lập tức nhìn sang phía Chung Thần Tú, chắp tay trước ngực trầm giọng nói: “Lần này tôn giả có thể ra tay giúp chúng ta không?

Độc Cô Duy Ngã đến từ Hoàng Tuyền Thiên, cứ nhìn đám yêu ma quỷ quái mà hắn thả ra là biết, hắn đã không phải là ‘người’ nữa rồi.

Đợi tới khi hắn hạ giới, chắc chắn hắn sẽ mang tới đại kiếp nạn cho cả hai thế giới.”

Chung Thần Tú lạnh nhạt đáp: “Sự xuất hiện của hắn đã nhiễu loạn triệt để quy tắc nhân quả, ta sẽ ra tay, nhưng ta không đánh nổi.”

Mọi người ở đây lập tức sửng sốt.

Bất luận là trong mắt Sở Hưu hay đám người Đạo Tôn, Chung Thần Tú rất thần bí. Kết quả không ai ngờ hắn lại nói thẳng ra mình không đánh nổi Độc Cô Duy Ngã.

“Tôn giả còn chưa gặp Độc Cô Duy Ngã bây giờ, sao biết không đánh được hắn?” Thế Tôn nghi hoặc.

Chung Thần Tú nói: “Ta từng gặp hắn rồi.”

Sở Hưu nhìn về phía Thiên Hồn, Thiên Hồn lắc đầu, hiển nhiên trong trí nhớ của hắn không có bất cứ ký ức nào liên quan tới Chung Thần Tú.

Chung Thần Tú lạnh nhạt đáp: “Tồn tại siêu thoát nhân quả, ta không thể thắng được, cho dù là tạm thời thắng được thì tương lai cũng không thắng được.”

Nói xong, Chung Thần Tú chỉ về phía Sở Hưu và Thiên Hồn: “Các ngươi đều là tồn tại siêu thoát nhân quả, Mệnh Hồn cũng vậy, còn có đạo sĩ Đông Hải, hắn tính một nửa.”

“Đúng rồi, còn Ninh Huyền Cơ tiền bối!”

Thế Tôn đưa mắt nhìn sang phía Sở Hưu: “Sở giáo chủ, lúc trước ngươi đi theo Ninh Huyền Cơ tiền bối. ngươi có biết rốt cuộc Ninh Huyền Cơ tiền bối đi đâu không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Tuy ta biết Ninh Huyền Cơ tiền bối đi đâu, nhưng ta không đảm bảo lần này Ninh Huyền Cơ tiền bối có nhúng tay vào không.

Cảm giác mà hắn theo đuổi đã vượt qua tưởng tượng của ta, thậm chí đã không nằm trong nhân quả của thế giới này.”

Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm đều theo đuổi cảnh giới võ đạo siêu thoát chân chính.

Thậm chí Ninh Huyền Cơ muốn tự sáng tạo ra một thế giới, tự phong là thần, dã tâm rất lớn.

Ân oán trong giang hồ hạ giới, cho dù dính tới Chân Vũ Giáo thì Sở Hưu cũng không dám khẳng định Ninh Huyền Cơ có nhúng tay vào không.