Sở Hưu lấy ra một tấm bản đồ, trầm giọng nói: “Những kẻ của Hoàng Tuyền Thiên đã vượt qua Nam Hải sau đó tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, mục tiêu của chúng chính là đô thành Tây Sở.
Nhưng thực ra bọn chúng đang nhắm tới long mạch Tây Sở.
Trước đó ta từng giết chết người Hoàng Tuyền Thiên của chúng trong khu vực long mạch Tây Sở. Bọn chúng tới đây là để trộm lấy lực lượng long mạch, truyền vào Hoàng Tuyền Thiên.
Ngày thường chư vị không cảm giác được lực lượng long mạch, nhưng một khi lực lượng long mạch bị trộm mất, vậy nghênh đón chúng ta là đại kiếp nạn thật sự.
Động đất, sông ngòi khô kiệt, hồng thủy hạn hán nối đuôi nhau, thậm chí sẽ dẫn tới nguyên khí sa sút. Ta nghĩ không ai muốn thấy cảnh đó.
Cho nên chúng ta nhất định phải ngăn cản trong Thập Vạn Đại Sơn, không để bọn chúng tiến vào Tây Sở.”
Sở Hưu nói vậy không phải hù dọa mà là y lĩnh ngộ được sau khi bước lên cửu trọng thiên.
Thời khắc này Sở Hưu như kết hợp với thiên địa, thấy được ý chí của thiên địa này, đương nhiên cũng biết hậu quả sau khi lực lượng long mạch bị trộm.
Y vẫy tay một cái, mấy vạn cao thủ hạ giới và cao thủ tinh nhuệ Đại La Thiên rời khỏi Côn Luân Sơn, nhắm thẳng tới Thập Vạn Đại Sơn, khu vực Nam Man.
Lúc này trong rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn ở khu vực Nam Man, Tứ Đại Ma Tôn và hai võ giả cầm kiếm trực tiếp vượt qua Thập Vạn Đại Sơn, nhắm về phía Tây Sở.
Hai thân hình cầm kiếm một là thanh niên, một là lão già.
Bọn họ cũng giống những người từng được hồi sinh, thân thể trắng xám, như được người khác ghép lại.
Nhưng so với hòa thượng Long Đồ, một số chi tiết trên người bọn họ có vẻ cẩn thận hơn, tướng mạo cũng không thay đổi nhiều, thậm chí giống khi còn sống tới chín phần mười.
Còn sau lưng bọn họ là đại quân yêu ma trùng trùng điệp điệp.
So với bọn họ, những thứ phía sau mới thật là yêu ma quỷ quái.
Trong những thứ đó, có con hình người nhưng tướng mạo vặn vẹo dữ tợn, thậm chí còn có nửa bên hình người, nửa bên là xương trắng.
Còn có một số nửa người nửa thú, hay là thú khổng lồ do xương trắng tạo thành, cũng có quỷ vật du hồn linh tinh.
Trên người đám yêu ma này có vô số luồng khí u minh hoàng tuyền. Những nơi chúng đi qua, hoàn cảnh xung quanh đều bị lây nhiễm, thậm chí hoa lá cỏ cây lập tức khô héo, cực kỳ đáng sợ.
Khi Sở Hưu dẫn võ giả tinh nhuệ trong võ lâm lưỡng giới tới chặn đường bọn chúng, chứng kiến chính cảnh tượng này.
Trước đó người trong võ lâm hạ giới chỉ nghe nói tới Hoàng Tuyền Thiên, chứ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, ai nấy hít một hơi lạnh.
Nếu bỏ mặc đám yêu ma quỷ quái này tiến vào võ lâm Trung Nguyên, sẽ gây ra một đại kiếp nạn.
Sở Hưu truyền âm cho Thiên Hồn nói: “Đó là Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành và Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ?”
Thiên Hồn gật đầu nói: “Đúng là bọn họ. Năm trăm năm trước kiếm đạo trong thiên hạ thì Cố Khuynh Thành chiếm sáu, Thẩm Thương Võ chiếm bốn. Hai người bọn họ có thể đại diện cho toàn bộ kiếm đạo trong giang hồ, một chút xíu còn lại không tính ra gì mới là của các kiếm khách khác.”
Sở Hưu nheo mắt quan sát đám người Tứ Đại Ma Tôn.
Y đột nhiên phát hiện ra một điều kỳ quái, đó là cả Tứ Đại Ma Tôn lẫn Kiếm Thánh Kiếm Hoàng hình như đều không có thần trí riêng.
Những kẻ năm trăm năm trước được hồi sinh chia làm hai loại. Một loại là như hòa thượng Long Đồ và Hoa Lộng Nguyệt, có toàn bộ ký ức năm trăm năm, còn biết suy nghĩ.
Loại thứ hai là như thiên sư đời trước, hoàn toàn mất đi thần trí.
Có thể nói mấy vị này là tâm phúc thật sự của Mệnh Hồn, nhưng hình như bọn họ cũng không có thần trí, chỉ là con rối.
Đám yêu ma quỷ quái trong Hoàng Tuyền Thiên không có lý trí, dường như bọn chúng chỉ có dục vọng phá hoại đơn thuần.
Còn đám người Tứ Đại Ma Tôn hình như không có thần trí, chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh.
Cho nên lúc này bọn Sở Hưu đứng ra chặn đường bọn họ nhưng bọn họ không hề dừng chân mà vẫn lao thẳng về phía võ giả hai giới, không triển khai trận thế, vẫn lao đến chém giết như mũi tên nhọn.
Chiến Vũ Ma Tôn đi đầu, mũi thương đỏ máu trong tay hắn chỉ thẳng, khí thế sắc bén như phá núi mở đường. Sau lưng hắn vô số yêu ma quỷ quái gào thét lao đến. Những nơi chúng đi qua, âm khí cường đại lây nhiễm khắp nơi, khiến cây cối xung quanh lập tức lụi tàn, như một đường cong màu xám trắng.
“Chư vị, ra tay thôi. Mạnh viện trưởng, Đạo Tôn, đầu tiên phải nhờ các vị.”
Mạnh Tinh Hà và Đạo Tôn cùng gật đầu.
Tinh Hà Võ Viện và đệ tử Tam Thanh Điện lập tức bố trí trận bàn xung quanh.
Đám yêu ma quỷ quái của Hoàng Tuyền Thiên chỉ biết biết lao tới theo cách không có đầu óc, nhưng võ giả hai giới sẽ không làm vậy.
Xét tới trận đạo, có thể nói Tam Thanh Điện và chi phái Tinh Hà Tán Nhân là mạnh nhất, cho nên hai phái này ra tay trước, bày trận.
Trận pháp của Tam Thanh Điện thâu tóm thiên địa, ngay khi trận pháp khởi động thiên địa âm dương, ngũ hành bát cực, đủ loại lực lượng lập tức chuyển động. Tòa trận pháp đó như bao dung cả một thế giới, chớp mắt đã ngăn cách chém giết đám yêu ma quỷ quái của Hoàng Tuyền Thiên.
Còn bên phía Tinh Hà Võ Viện, trận pháp chỉ nhắm vào người một nhà.
Ngay khoảnh khắc trận pháp khởi động, vô số ánh sao lóng lánh hàng lâm, tràn vào cơ thể mọi người.
Tất cả võ giả phát hiện, khoảnh khắc này trong cơ thể tốc độ chân khí lưu động và hồi phục đã tăng vọt. Điều này mang ý nghĩa khi bọn họ ra tay sẽ có uy lực cao hơn hẳn.
Loại trận pháp phụ trợ như vậy thậm chí còn khó bố trí hơn trận pháp loại tấn công.
Trận pháp tấn công thì chỉ cần uy lực là đủ, còn trận pháp phụ trợ còn phải tính tới thực lực của các võ giả trong trận pháp, cực kỳ phức tạp.
Bên phía Hoàng Tuyền Thiên, Thiên Khốc Ma Tôn toàn thân bao phủ trong áo đen bỗng đứng ra. Tử khí u minh hoàng tuyền bị hắn bện lại trong tay, nhưng không hóa thành trận pháp mà biến thành từng đạo văn dung nhập vào trận pháp của Tam Thanh Điện.
Đạo Tôn bất ngờ phát hiện, sau khi trận văn dung nhập, không ngờ hắn lại không cách nào khống chế trận pháp. Lực lượng âm dương ngũ hành đều bị đồng hóa thành âm khí hoàng tuyền, không cách nào sát thương đám quỷ vật âm tà kia, ngược lại còn giúp chúng hồi phục lực lượng.
“Ra tay đi.”
Sở Hưu nhìn về phía Thiên Hồn hỏi: “Ngươi chọn ai?”
Thiên Hồn nhíu mày nói: “Giao tên Cố Khuynh Thành cho ta. Năm trăm năm trước tên kia đã rất mạnh, có tiềm lực lên tới cửu trọng thiên đỉnh phong, chẳng qua hoàn cảnh hạ giới khiến hắn không thành công.
Bây giờ đã có hoàn cảnh, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào.”
Sau khi Thiên Hồn dứt lời, hắn lao thẳng tới Cố Khuynh Thành bên Hoàng Tuyền Thiên.
Ma khí vô biên tạo thành mây đen bao phủ quanh người Thiên Hồn. Khi hắn bước ra, toàn bộ thế giới như bị hắn giẫm dưới chân, hư không phát ra từng chấn động mãnh liệt.
Một chưởng đánh xuống, chỉ là Thiên Ma Chưởng đơn giản nhất nhưng toàn bộ hư không đều bị hắn khống chế, nơi chưởng giáng xuống chính là ma vực vô biên!
Đám người Đạo Tôn nhìn Thiên Hồn, đều cảm thấy may mắn.