Đại La Thiên, sâu trong Nam Man.
Khi lão man vương gặp lại Sở Hưu, hắn cảm thấy khá bất ngờ.
“Chẳng phải các ngươi xuống hạ giới tranh đoạt rồi à? Sao bây giờ lại có thời gian tới thăm lão già này.”
Lão man vương cũng biết chuyện ở hạ giới.
Thật ra với thực lực của lão man vương, cho dù hắn không thể luyện chế được một chiếc chìa khóa Thông Thiên, nhưng có thể tùy ý uy hiếp một số đại phái, kiểu gì cũng có người đưa chìa khóa tới tay hắn.
Nhưng lão man vương không muốn làm thế, hay nên nói là hắn không hứng thú gì với hạ giới.
Căn cơ của man tộc là ở Đại La Thiên, bọn họ cũng chỉ quan tâm tới khu vực của mình.
Võ giả Đại La Thiên có đấu đá tưng bừng dưới hạ giới như thế nào cũng không liên quan gì tới man tộc của hắn.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Lần này ta tới là có một đại sự cần bàn bạc với lão man vương ngài.”
Sở Hưu thuật lại hết những gì mà bọn Đạo Tôn biết về Hoàng Tuyền Thiên cho lão man vương.
Sau khi nghe xong, lão man vương đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Nếu ta nói đây là báo ứng, ngươi có tin không?
Vạn năm trước võ giả hạ giới xâm lấn Đại La Thiên, cũng như Hoàng Tuyền Thiên xâm lấn hạ giới lúc này.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Bọn họ có nghĩ tới bản thân cũng gặp cảnh như vậy hay không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không giống, Hoàng Tuyền Thiên kia không phải nơi ở của nhân tộc. Bọn chúng xâm lấn hạ giới, cũng sẽ kéo lên Đại La Thiên, điều này chắc ngài cũng đoán được.”
lão man vương im lặng một lát rồi đột nhiên nói: “Bọn họ đưa ra điều kiện như thế nào?”
Lão man vương là trí giả hiếm có trong man tộc, hay nên nói cách suy nghĩ của hắn rất giống nhân tộc.
Nếu đổi lại là tộc trưởng man tộc khác, chỉ e lúc này đang nghĩ mình nên nhân cơ hội đánh lén Đại La Thiên ở phía sau, báo mối thù vạn năm trước.
Nhưng hiển nhiên lão man vương nhìn xa trông rộng hơn hẳn bọn họ.
Tuy trong lòng tức giận, nhưng cuối cùng hắn cũng biết mình phải đứng trên lập trường ra sao.
Chẳng qua ra tay thì được, nhưng man tộc bọn họ không thể ra tay không công được.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Đông Vực, Nam Vực, mỗi bên chia ra một phần năm diện tích giao cho man tộc.
Các loại vật liệu trận pháp đều được trao đổi với man tộc theo giá bình thường.
Có qua có lại, nếu lão man vương đồng ý giúp đỡ, ta có thể mở đường nối tới hạ giới, cho man tộc hạ giới, tiếp nhận chân hỏa luyện thể, cam đoan có thể giúp thực lực của man tộc tăng trưởng.”
Điều kiện này vốn đã là cực hạn của đám người Đạo Tôn.
NHưng Sở Hưu không sợ man tộc quật khởi gì đó, bây giờ kẻ địch duy nhất của y là Hoàng Tuyền Thiên, là Mệnh Hồn.
Cho nên vừa gặp mặt Sở Hưu đã nói toạc toàn bộ điều kiện cho lão man vương, còn tặng kèm lời hứa của mình.
Thấy lão man vương còn định nói gì đó, Sở Hưu nói thẳng: “Tại hạ đã nói hết mọi điều kiện cho lão man vương ngài rồi, không cần thăm dò gì thêm.
Tuy ta đồng ý hứa hẹn cho man tộc càng nhiều, nhưng ngài cũng biết đấy, Đạo Tôn và Thế Tôn đưa ra điều kiện như vậy đã là cực hạn rồi.”
Lão man vương thở dài một tiếng, gật nhẹ đầu. Hắn cũng biết tính cách và phương thức làm việc của Đạo Tôn và Thế Tôn.
Sở Hưu có thể đưa ra điều kiện như vậy đúng là giới hạn rồi.
“Thôi vậy, lão già ta sẽ đi theo ngươi một chuyến.
Nhưng toàn bộ man tộc chỉ có ta ra tay, những người khác sẽ không hạ giới theo ngươi.
Man tộc ta vốn không có bao nhiêu người, không thể để tổn thất được.”
Sở Hưu gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Chỉ cần một cường giả cửu trọng thiên là lão man vương ra tay thôi, võ giả cấp bậc khác thì hạ giới không thiếu người.
Khi Sở Hưu đến thuyết phục lão man vương, hắn đã căn dặn Ngụy Thư Nhai phải điều động toàn bộ hạ giới.
Bên phía Bắc Yên thì Sở Hưu nhất ngôn cửu đỉnh, bên Tây Sở có Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ dẫn đầu, người người hưởng ứng.
Bên Đông Tề có các Đạo môn như Chân Vũ Giáo, lại thêm uy danh của Sở Hưu và triều đình Đông Tề, huy động được hầu hết các thế lực.
Cho nên khi Sở Hưu dẫn lão man vương trở về, toàn bộ Côn Luân Ma Giáo đã đầy những võ giả tới tham gia nghị sự.
Bên phía Hoàng Tuyền Thiên quá cấp bách, không thể trì hoãn. Sở Hưu vung tay, mọi người lập tức tụ tập trong quảng trường trước đại điện của Côn Luân Ma Giáo, chờ Sở Hưu chỉ huy.
Đứng trước Vô Căn Thánh Hỏa, nhìn đám người chi chít bên dưới, có người quen thuộc cũng có người xa lạ, ngay cả Sở Hưu cũng không thể không cảm thán.
Những người này, có một số từng là bằng hữu của Sở Hưu, ví dụ như Mạc Thiên Lâm và Tạ Tiểu Lâu, còn có Phương Thất Thiếu dẫn theo toàn bộ Kiếm Vương Thành tới nơi.
Có một số từng là kẻ địch, ví dụ như Mộ Bạch Sương. Cũng có kẻ trước đây liên tiếp đối nghịch, còn tổ chức liên minh Tru Ma nhưng mãi không thắng nổi, chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn, Lăng Vân Tử.
Bây giờ những người này tụ tập ở đây là vì Hoàng Tuyền Thiên, vì một mục tiêu chung, đó là sống sót.
Có lẽ Sở Hưu là kẻ địch của bọn họ, nhưng đối mặt với nỗi bí ẩn từ Hoàng Tuyền Thiên, bọn họ thà nghe lệnh kẻ thù.
Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu trầm giọng nói: “Có thể gặp được chư vị trên đỉnh Côn Luân Sơn, ta rất bất ngờ. Có lẽ từng có người muốn san bằng nơi này, nhưng hôm nay chúng ta lại phải phối hợp với nhau, liên thủ chống lại kẻ địch bên ngoài. Ta tin rất nhiều người sẽ thấy mất tự nhiên.”
Đám người Lăng Vân Tử hết nhìn đông tới nhìn tây, người cảm thấy mất tự nhiên chính là bọn họ.
Nếu dùng một thành ngữ để miêu tả tâm trạng của bọn họ, thì là ‘tạo hóa trêu ngươi’.
Có lẽ ngay chính bọn họ cũng không ngờ lại có ngày bọn họ tụ tập trong Côn Luân Ma Giáo nhưng lại không vì tiêu diệt Sở Hưu, hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, mà tới nghe mệnh lệnh của Sở Hưu.
Sở Hưu tiếp tục nói: “Nhưng chư vị không cần thấy mất tự nhiên, thế giới này không có kẻ địch vĩnh viễn. Hôm nay chúng ta đứng chung một chỗ là vì toàn bộ hạ giới, vì toàn bộ Đại La Thiên.
Vạn năm trước, đại kiếp nạn thượng cổ không diệt được nhân tộc chúng ta, bất luận là Đại La Thiên hay hạ giới đều có mầm sống sinh sôi.
Tới thời của chúng ta cũng vậy, tương lai của hạ giới và Đại La Thiên phải trông chờ vào chư vị!”
Có thể nói hiện giờ Sở Hưu đang ra lệnh cho toàn bộ Đại La Thiên và hạ giới, thật sự đạt tới đỉnh phong, cho dù là Độc Cô Duy Ngã năm xưa cũng không có đãi ngộ như vậy.
Độc Cô Duy Ngã chỉ khiến tất cả mọi người e ngại và vây công, nhưng không thể ra lệnh cho nhiều cường giả như vậy được.
Nhưng trong thời điểm này cứ thao thao bất tuyệt sẽ khiến mọi người thấy phiền phức, chỉ vài câu nói đơn giản như vậy là đủ.
Hôm nay mọi người đứng đây không phải chiến đấu vì chính bọn họ, cũng không phải chiến đấu vì Sở Hưu mà là chiến đấu vì toàn bộ hạ giới và Đại La Thiên.
Đặc biệt là một số võ giả của tông môn bình thường dưới hạ giới. Bọn họ đứng đây còn có cảm giác sứ mệnh, cứ như bản thân đang chứng kiến lịch sử.