Thật ra không đợi Sở Hưu mở miệng, Ngụy Thư Nhai đã cảm thấy không đúng, lập tức chỉ huy đệ tử bắt đầu co lại phòng ngự, tránh truy sát.
Nhưng Côn Luân Ma Giáo quá đông đảo, nhiều người như vậy không thể lập tức rút lui về phía sau, mà lúc này đây Diêm Ma đã bắt đầu bùng nổ.
Ngàn vạn phân thân pháp tướng đồng thời cháy lên ngọn lửa diệt thế, thậm chí còn kèm theo ngọn lửa nguyên thần màu vàng lấm tấm.
Những pháp tướng này dốc toàn bộ lực lượng thiêu đốt khiến bầu trời cũng bị lực lượng tịch diệt kia thiêu cháy, tạo thành một khoảng không gian trống rỗng. Bất cứ thứ gì đứng trước thứ sức mạnh mang tính hủy diệt này đều bị thôn tính triệt để!
Thấy cảnh này, Sở Hưu giơ hai tay kết ấn, thậm chí quanh người đã có lực lượng khí huyết bộc phát, chỉ trong chớp mắt đã phát động lực lượng tới mức lớn nhất.
Thiên Địa Ma Bàn, Tạo Hóa Hồng Lô!
Gần như chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu đã vận dụng hai thức thần thông này.
Tuy Thiên Địa Ma Bàn và Tạo Hóa Hồng Lô đều là thần thông mà Sở Hưu lĩnh ngộ được từ bản nguyên âm dương, nhưng dù sao đây cũng là hai thức thần thông.
Hôm nay thi triển chúng gần như cùng lúc, lực phản chấn vượt xa bình thường, thậm chí khiến thân thể Sở Hưu xuất hiện từng vết rách, nhưng đều trong quần áo, không thấy rõ ràng.
Ngụy Thư Nhai thấy vậy trầm giọng nói: “Đồng thời ra tay, không thể để một mình giáo chủ chặn lực lượng kia được!”
Nói đoạn, Ngụy Thư Nhai điều động toàn bộ ma khí ngưng tụ trước mặt, hóa thành ma chưởng vô biên đánh về phía lực lượng kia.
Thương Thiên Lương bước lên một bước, lực lượng khô vinh bắt đầu cưỡng ép điều động quy tắc không gian và thời gian xung quanh, ý đồ ngăn cản triệt để lực lượng kia.
Lục Giang Hà cũng dốc toàn bộ khí huyết còn sót lại, đột ngột bộc phát.
Trần Thanh Đế và Lã Phụng Tiên nhìn nắm đấm của mình.
Bọn họ đều là võ giả luyện thể tiêu chuẩn, tuy tu luyện lực lượng thân thể tới cực hạn, nhưng bọn họ am hiểu chém giết cận chiến chứ không phải chống lại loại lực lượng quy mô lớn như vậy.
Phương Bạch Độ ở bên cạnh nói: “Ta bố trí trận pháp, chư vị đứng sau lưng ta, truyền toàn bộ lực lượng cho ta là được.”
Nói đoạn, không ngờ Phương Bạch Độ lại trực tiếp lấy ra mười mấy trận bàn, chỉ trong hai giây đã tổ hợp chúng thành một đại trận.
Đám người Lã Phụng Tiên truyền lực lượng cho Phương Bạch Độ, Phương Bạch Độ lại đưa vào trận bàn, lúc này ánh trăng lấp lánh đã xông thẳng lên trời, ngăn cản lực lượng kia ăn mòn.
Lúc này giữa không trung, bao gồm cả mặt đất cũng không thấy được điều gì, mọi thứ đều bị lực lượng này thôn tính, đủ loại lực lượng cuồng bạo bộc phát trong phương viên vài dặm, cứ như đại kiếp nạn vạn năm trước đột ngột hàng lâm.
Va chạm cường đại này chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, chưa tới nửa khắc đồng hồ.
Nửa khắc đồng hồ kết thúc, cuối cùng thì ngọn lửa diệt thế cũng dừng lại, thi thể của Diêm Ma ầm ầm ngã xuống, thân thể đã khô quắt, thậm chí còn co lại hơn cả lúc trước, không khác gì một cái khác khô.
Sở Hưu dừng lực lượng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Những người khác như Lục Giang Hà cũng khá chật vật.
Một Võ Tiên bát trọng thiên dốc thiêu đốt toàn bộ lực lượng sinh mệnh của mình để ra tay, uy lực không thể khinh thường.
Quan trọng nhất là bọn họ không những phải chịu đựng mà còn phải ngăn cản tất cả mọi lực lượng, không thể sơ sẩy một chút nào.
Những lực lượng này tuy không thể làm tổn thương Võ Tiên, nhưng cảnh giới dưới Thiên Địa Thông Huyền không cách nào cản nổi, chạm vào là chết.
Sau khi luồng lực lượng kia tan đi, toàn trường đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Lâu Na Già đã chết, Diêm Ma cũng đã chết.
Tuy vẫn còn một số đệ tử trốn thoát, nhưng bọn họ đều không quan trọng, Phạm Giáo coi như đã bị diệt.
Bên phía Thiên La Bảo Tự, Hư Vân tới bên cạnh Tề Thiện thiền sư, trầm giọng nói: “Thủ tọa, bây giờ là cơ hội tốt nhất để ra tay với Sở Hưu.
Nhìn bộ dáng đó, chắc Sở Hưu đã hao hết lực lượng, thuộc hạ của hắn cũng gần kiệt sức rồi.
Bây giờ chúng ta mà ra tay, đủ để hốt gọn tên Sở Hưu kia!”
Tề Thiện thiền sư nhìn Hư Vân một cái, nhíu mày lắc đầu nói: “Không thể được.
Ngươi cũng đã nói, chắc Sở Hưu đã hao hết lực lượng chứ không phải chắc chắn Sở Hưu đã hao hết lực lượng.
Vạn nhất bây giờ ra tay mà không giải quyết được Sở Hưu, một khi thả hắn đi là hậu hoạn vô cùng.
Huống chi cho dù Sở Hưu hao hết lực lượng, trận bàn trong tay hắn vẫn chưa hao hết lực lượng đúng không?
Chúng ta cũng phải đề phòng hắn thả vị ở Đại La Thiên ra.”
Tề Thiện thiền sư rất quả quyết cự tuyệt đề nghị của Hư Vân.
Bây giờ Thiên La Bảo Tự và Sở Hưu chỉ là trở mặt vì chuyện Phật tông ở hạ giới, còn chưa tới mức không chết không thôi.
Cho nên trong thời điểm này, Tề Thiện thiền sư không muốn liều mạng với Sở Hưu vì Hư Vân.
Đương nhiên nếu Sở Hưu thật sự không còn sức lực, hắn cũng không để ý ra tay giải quyết Sở Hưu, tạo hình tượng mạnh mẽ ra tay vì môn hạ đệ tử.
Nhưng vấn đề là hắn thật sự không chắc chắn.
Vẻ âm trầm trong mắt Hư Vân càng nặng.
Cho dù hắn đã lựa chọn hợp tác với ác niệm của Đàm Tông, khiến cho tu vi bản thân tăng cường trở thành một trong các thủ tọa các viện của Thiên La Bảo Tự, trở thành người trong giới cao tầng, nhưng hắn vẫn không thể ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của Thiên La Bảo Tự.
Nhưng vấn đề là thực lực của Sở Hưu càng ngày càng mạnh, bây giờ đã có thể giao chiến chính diện với cảnh giới bát trọng thiên. Nếu chờ y đạt tới cửu trọng thiên, ai có thể địch nổi? Liệu có phải một Độc Cô Duy Ngã khác không?
“Ngụy lão, dẫn người thu thập tàn cuộc, chạy rồi thì không cần quan tâm nữa, điều toàn bộ Phạm Giáo, tìm ra tung tích của bản nguyên, đồng thời dẫn một nhóm người tới Đại La Thiên.
Bản nguyên không ở đây thì chắc chắn đang ở Đại La Thiên!”
Phạm Giáo đã bị hủy, trừ giáo chủ Phạm Giáo đang ở bên ngoài, người khác không đáng lo. Bản nguyên mới là quan trọng nhất.
Đúng lúc này, bên phía Trịnh Thái Nhất rốt cuộc cũng thoát khỏi Mộ Bạch Sương, vội vã chạy tới,
Tuy Mộ Bạch Sương cầm thanh kiếm gãy của Vạn Kiếm Tuyệt Vực, có thể bộc phát uy lực ngang với bát trọng thiên, nhưng dù sao vẫn là dựa vào ngoại vật, cuối cùng thua dưới tay Trịnh Thái Nhất.
Tới khi Trịnh Thái Nhất vội vã chạy tới, hắn chỉ thấy khung cảnh đổ nát thê lương và chiến trường đầy bão táp cương khí.
Tất cả võ giả quan chiến đều mang ánh mắt khá phức tạp, còn các đệ tử Côn Luân Ma Giáo thậm chí đang trắng trợn quét dọn chiến trường.
Trịnh Thái Nhất trợn mắt há hốc mồm: “Vậy... vậy là đánh xong rồi?”
Sở Hưu nhìn Trịnh Thái Nhất, nở nụ cười như có như không: “Chân nhân tới chậm mất rồi, bỏ lỡ phần đặc sắc nhất.”