Côn Luân Ma Chủ

Chương 1986. Thế nào là ma?




Những ma khôi này không có thần trí, cũng không có nguyên thần, bây giờ cùng lắm chỉ là một số chấp niệm còn sót lại mà thôi.

Khi Sở Hưu bước ra một bước, tất cả ma khôi đều đưa mắt nhìn về phía Sở Hưu, ma khí ngập trời ép thẳng về phía y.

“Muốn bản nguyên cũng được, đầu tiên cần trả lời một câu hỏi của chúng ta. Nếu ngươi còn không qua được cửa này thì lấy tư cách gì chạm tới bản nguyên?”

“Ồ? Câu hỏi gì?”

Âm thanh do vô số chấp niệm tạo thành lập tức vang lên, thậm chí khiến nguyên thần đám người Mai Khinh Liên chấn động, đau nhói từng cơn.

“Thế, nào, là, ma?”

Sở Hưu đứng mũi chịu sào lập tức cảm thấy như ma âm truyền vào trong tai, cứ như có vô số âm thanh vang vọng bên tai y, cất tiếng hỏi từ tận đáy lòng y.

Thế nào là ma?

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười.

Khảo vấn linh hồn.

Có người tu đạo cả đời nhưng không biết thế nào là đạo.

Có người tham thiền cả đời, lại chỉ cho rằng mình lạy Phật.

Thế nào là ma?

Một cách xưng hô, một loại lực lượng, hay một loại tinh thần?

Vậy vì sao khi xưa lại gọi nó là ma mà không phải gì khác?

Có lẽ mỗi võ giả Ma đạo đứng ở đây đều đã trả lời câu hỏi này. Những ma khôi này, năm xưa cũng đã trả lời, nhưng bọn họ trả lời sai, cho nên bây giờ trở thành ma khôi.

Vô Thượng Thiên Ma chắc cũng trả lời, hắn cũng không đúng, nhưng khi đó hắn là cảnh giới cửu trọng thiên, cho nên lựa chọn cách cứng rắn đánh bại đám ma khôi này, nhưng vẫn không thể lấy đi bản nguyên ma đạo.

Còn bây giờ, đối với giáo chủ Ma Giáo Sở Hưu, thế nào là ma?

Sở Hưu ngẩng đầu nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: “Ta đứng ở chỗ này, chính là ma!”

Dứt lời, bản nguyên Ma đạo trong người Sở Hưu tạo thành từng đợt rung động, ma diễm ngập trời lập tức tràn ngập trong Nguyên Thủy Ma Quật, khiến Nguyên Thủy Ma Quật vốn tĩnh mịch như xuất hiện thêm một luồng lực lượng khác.

Sở Hưu cũng không biết thế nào là ma. Y chỉ biết khi ngươi đứng trên đỉnh phong, ngươi nói ngươi là ma, vậy ngươi chính là ma.

Ngươi nói ngươi muốn thành thần, vậy ngươi là thần linh duy nhất trên thế gian này.

Khoác thêm cà sa ngồi trên đài sen, ngươi sẽ thành Phật.

Đạo Phật Ma không ở chỗ nó là gì, mà ở chỗ ngươi muốn trở thành gì.

Sở Hưu không biết đáp án này đúng hay sai, dù sao y cũng cho rằng mình đúng.

Lực lượng bản nguyên Ma đạo lan vào trong Nguyên Thủy Ma Quật, đồng thời cũng dẫn động bản nguyên ma đạo trên tháp cao.

Những ma khôi toàn thân tỏa ra ma khí cường đại ở bên dưới cũng bị tác động, tất cả quỳ rạp xuống như đang thăm hỏi Ma Chủ.

Đồng thời lực lượng của bọn chúng lại truyền vào người Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu lập tức bị ma khí bao phủ, ma diễm ngập trời!

Phương Thất Thiếu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm: “Đây là đứa con của khí vận trong truyền thuyết à? Khí vương bá vừa hiện, bốn phương khấu đầu? Các ngươi nói xem, nếu bây giờ ta tới các kiếm phái khác nói ta chính là kiếm, liệu bọn họ có nhận ta làm chủ, để ta trở thành kiếm chủ chí tôn đệ nhất thiên hạ không?”

Mai Khinh Liên quay sang nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Bọn họ sẽ cảm thấy ngươi quá đê tiện, cho rằng sự tồn tại của ngươi chính là sỉ nhục của giới kiếm tu, sau đó hành hung ngươi một trận, treo trước cửa sơn môn phơi nắng cho mọi người làm gương.”

“Sặc, ta đâu có làm người khác hận như vậy?” Phương Thất Thiếu rụt cổ lại.

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Bây giờ không phải đám ma khôi này đang chọn chủ nhân mà là tìm một người phù hợp hoàn toàn với tâm cảnh của bản nguyên ma đạo.

Đại đa số võ giả Ma đạo vốn không biết thế nào là chân ma.

Tu luyện công pháp Ma đạo là ma? Đối lập với Chính đạo là ma?

Hay là như Vô Thượng Thiên Ma, thực hiện đủ thứ thí nghiệm cấm kỵ, nghiên cứu ra nguyên thần bất diệt nhưng lại bị người người hô đánh, thế là ma?

Lý giải nông cạn như vậy sẽ không được đám ma khôi này tán thành, cuồng vọng đơn thuần muốn thu phục bọn chúng lại càng không được.”

Phương Thất Thiếu kinh ngạc nói: “Ngụy lão, ngài hiểu rõ như vậy, liệu ngài đi vào có hiệu quả tương tự không?”

Ngụy Thư Nhai cười khổ nói: “Đương nhiên là không, lý giải là một phần, thực lực lại là phần khác.

Lực lượng của đám ma khôi này truyền vào, chỉ có tu vi và thân thể mạnh mẽ như Sở Hưu mới đối phó được.

Đổi lại là ta, chắc không bao lâu sau sẽ tan xương nát thịt.

Muốn có được lực lượng của vạn ma bái lạy, đầu tiên ngươi phải có thực lực chịu được đã.”

Phương Thất Thiếu hiểu ra gật nhẹ đầu, nhưng hắn lại nghĩ, liệu giới kiếm đạo của mình có nơi nào như vậy không?

Đúng lúc này, Phương Thất Thiếu đột nhiên biến sắc quát lớn: “Cẩn thận! Cứu Sở huynh!”

Trong số những người ở đây chỉ có mình Phương Thất Thiếu không phải là Võ Tiên. Nhưng sau đợt rèn luyện ở Đại La Thiên, hắn đã đạt tới nửa bước Võ Tiên.

Hắn tu luyện Nhân Quả Kiếm Đạo, cảm giác cực kỳ nhạy bén.

Thậm chí đó đã không coi là cảm giác mà là một thứ cảm nhận tâm huyết dâng trào.

Ngay khi Phương Thất Thiếu dứt lời, mọi người đã hành động.

Tuy lúc bình thường Phương Thất Thiếu không đáng tin cậy, nhưng bây giờ hắn lại lên tiếng với vẻ nghiêm túc nôn nóng, không ai dám coi nhẹ.

Lục Giang Hà là người tốc độ nhanh nhất.

Hắn không di chuyển mà trực tiếp giơ tay kết ấn, một luồng huyết ảnh tản ra, phân một nửa lực lượng khí huyết của hắn, hiện lên sau lưng Sở Hưu.

Cùng lúc đó, trong Nguyên Thủy Ma Quật tối đen như mực, một thân hình xuất hiện một cách quỷ dị, như đã mai phục ở đây từ trước, bốn cánh tay đồng thời kết ấn xuất quyền đánh về phía Sở Hưu.

Dưới quyền ấn này, huyết ảnh của Lục Giang Hà ầm ầm bùng nổ, trực tiếp bị nện thành một làn sương máu, nhưng cũng đã ngăn cản được đòn thế này.

Cùng lúc đó, Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Mai Khinh Liên, Đại Thiên Ma Chưởng của Ngụy Thư Nhai, Vô Song Kích của Lã Phụng Tiên, tất cả đồng thời đánh xuống.

Trong đám người, người đầu tiên bước vào Võ Tiên là Ngụy Thư Nhai đã mượn lực của long mạch, ổn định tu vi, tiến vào tứ trọng thiên.

Lã Phụng Tiên thiên phú kinh người, căn cơ thâm hậu, thời gian qua cũng đạt tới tam trọng thiên.

Chỉ có Mai Khinh Liên là hơi yếu hơn một chút, vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên chưa lâu, còn chưa ổn định tu vi, mới là nhất trọng thiên. Nhưng Hồng Liên Nghiệp Hỏa có hiệu quả thiêu đốt quỷ dị, ảnh hưởng nhất định tới nguyên thần.

Thấy mình đánh lén thất bại, thế công của đám người lại tới gần, Nguyên Thần lập tức rút lui.

Lúc này hòa thượng Long Đồ, Lâu Na Già và Mộ Bạch Sương đều hiện thân.

Hòa thượng Long Đồ hơi tiếc nuối nói: “Tiểu tử thế lực Nhân Quả Kiếm Đạo kia có cảm giác quá nhạy bén, bằng không với thân thể không thuộc tính trời sinh của Nguyên Thần có thể dung nhập hoàn toàn vào Nguyên Thủy Ma Quật. Cứ như vậy lần này đánh lén có thể khiến Sở Hưu trọng thương. Đáng tiếc, vẫn muộn một chút.”

Lâu Na Già nhìn chằm chằm vào bản nguyên ma đạo trên tháp cao, trầm giọng nói: “Chưa muộn! Chỉ cần bản nguyên ma đạo còn chưa bị Sở Hưu lấy đi, vẫn chưa muộn!”