Chương 30 : Công bố thân thế?
“Eh, thì ra đây chính là thế giới của hai mươi năm trước… Con có cảm giác như đang ở trong một bộ phim xưa vậy!” Mặt trời từ nơi xa xôi bắt đầu lộ ra, ánh nắng sớm mang theo sức sống dạt dào, chiếu lên những con người đi đường. Lễ Thi ôm cánh tay Lâm Bôi Nhạc, có vẻ rụt rè.
Lâm Bôi Nhạc cười nói: “Phim sẽ không chân thực như vậy đâu?”
Lễ Thi ưỡn ngực lên vẻ mặt kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra tia sáng, nở một nụ cười rực rỡ: “Hi hi, nhưng trong tương lai là phim kỹ thuật Halogram 3D, dùng kính VR mô phỏng hiện thực, có thể khiến người ta hoàn toàn ở trong bộ phim đó, mặc dù chỉ mới xuất hiện gần đây nha…”
“Thật sao, thực sự khiến người ta mong đợi đó.” Lâm Bôi Nhạc không hiểu vì sao đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác, “Trước tiên, chúng ta đi mua cho điện thoại cho con đi.”
“Hở? Điên thoại? Chính là cục gạch nhỏ mà chị Nguyệt Thư cầm đó hả?”
“Ách… Đâu có đến mức cục gạch.” Lâm Bôi Nhạc khóe miệng run rẩy, đấy là chiếc laptop cao cấp nhất trong năm trước đó, cũng không phải là điện thoại di động.
“Hi hi, thời đại này khác thiệt đó… Điện thoại đổi mới thật sự nhanh.”
“Ha ha, con nói cũng đúng, vậy chúng ta đi mua cho con miếng cục nhỏ đi!”
“Thật sự xin lỗi, Meizu 16 tạm thời không có hàng.” Nhân viên bán hàng thấy hai người họ đều rất trẻ, trên mặt hiện lên một ít hiếu kì, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lâm Bôi Nhạc khẽ nhíu mày: “Thật sự không còn hàng sao?”
Nhân viên bán hàng chần chờ một chút, nói khẽ: “Ừm… Có thì cũng có, chỉ là … Muốn so với giá gốc mắc hơn ba trăm tệ.”
“Thôi quên đi, anh không cần thiết mua cái Mei, Meizu 16 đâu…” Lễ Thi ôm cánh tay Lâm Bôi Nhạc, dịu dàng nói. Một hãng điện tử nhỏ thôi, trong tương lai cô không có nghe thấy qua, nói không chừng đã sớm đóng cửa.
So sách với Huawei, hãng điện tử có mấy chục năm lịch sử vẫn tương đối đáng tin cậy.
Lâm Bôi Nhạc chần chờ một chút, nhân viên bán hàng lại nói: “Hoặc là hai người chọn Xiaomi Mi 8.”
“Được rồi, liền chọn Meizu 16 đi, Xiaomi không được đẹp lắm.” Lâm Bôi Nhạc thản nhiên nói, nếu như cho cậu chọn lại, nhất định sẽ không kiên trì mua Meizu 16, mẹ nhà hắn chứ, dám ngay tại chỗ đẩy giá lên.
Nhưng trước mắt con gái, là một người cha không thể bởi vì giá cả mà mua không được, mặt mũi ném đi đâu chứ. Mặc dù có thể Lễ Thi cũng không thèm để ý, nhưng Lâm Bôi Nhạc cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thật ra đàn ông rất sĩ diện, nhất là có hai người mà bọn họ dù bất kể thế nào cũng muốn liều mạng giữ thể diện của mình cho bằng được. Một người là cô gái trong lòng của họ, người còn lại là con gái mình. Chỉ tại trước mặt hai người đó, đàn ông tuyệt đối không cho phép bản thân có chỗ nào không hoàn mỹ.
Đương nhiên, nhân viên cũng không để ý sự đấu tranh tư tưởng của Lâm Bôi Nhạc, chỉ là nụ cười trên mặt càng đậm hơn, từ trong tủ lấy ra một hộp Meizu 16, viết hóa đơn tính tiền.
Lâm Bôi Nhạc thuận tiện làm một SIM điên thoại di động, sau đó bỏ hộp điện thoại vào trong ba lô, nhìn thấy Lễ Thi đang loay hoay sử dụng cái điện thoại.
“Cha, cái này dùng như thế nào, con không mở ra được…” Lễ Thi hiện rõ vẻ khổ sở, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
“Trước tiên đi làm cho con tấm thẻ ngân hàng, sau đó đi tới McDonald ngồi, tới đó ta sẽ dạy cho con sử dụng như thế nào.” Lâm Bôi Nhạc mỉm cười.
Sáng sớm, ngân hàng mới mở cửa, hai người làm thẻ ngân hàng rất nhanh. Chỉ là ánh mắt nhân viên ngân hàng nhìn Lâm Bôi Nhạc đầy phức tạp. Trước đó mấy ngày, người bên cạnh nam sinh này không phải là cô gái này đi, học sinh thời này thật sự tuổi trẻ tài cao!
Hai người làm xong thẻ ngân hàng cũng không đói bụng, dù sao mới ăn sáng chưa bao lâu, cho nên đến McDonald, Lễ Thi chỉ mua một ly nước trái cây.
Lễ Thi ngồi sát bên người Lâm Bôi Nhạc, cực kỳ thân mật, giơ Meizu 16 lên, nói khẽ: “Cha, nhanh dạy cho con đi ~”
“Ừm…” Lâm Bôi Nhạc không có nhìn mặt Lễ Thi, chỉ cho cô tạo mật khẩu, lưu lại vân tay.
“Eh!” Đột nhiên Lễ Thi nắm chặt tay Lâm Bôi Nhạc, đem ngón tay cái của cậu đặt lên màn hình điện thoại.
“Con đang làm cái gì vậy?” Nhìn thấy vân tay mình đã lưu vào thành công, Lâm Bôi Nhạc hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Hi hi…” Khuôn mặt nhỏ Lễ Thi đỏ ửng, không nói lời nào, vẻ mặt đắc ý như đánh lén thành công.
“Con thiệt là…” Lâm Bôi Nhạc cười sờ lên đầu của cô. Coi như người yêu, cũng chưa chắc sẽ cho đối phương lưu vân tay vào điện thoại của mình. Đối phương nếu không phải cực kỳ gần gũi cùng tin tưởng, thì không ai lại cho người khác quyền hạn cao vậy.
Lâm Bôi Nhạc tiếp tục dạy Lễ Thi cách dùng, tải về cho cô những trò chơi nổi nhất hiện giờ.
Đương nhiên, những trò này đối với Lễ Thi chỉ có thể nói là trò chơi lỗi thời. Dù sao trò chơi tương lai không có chỗ nào không phải là VR giả lập hiện thực, đắm chìm vào thế giới khác. Vậy cũng hiểu được cách chơi tệ hại của Nguyệt Thư khi chơi Vương giả vinh quang.
“Bây giờ cũng có tính năng này sao… Nếu cha không nói, thì con không chú ý tới đâu… Cha thật sự lợi hại đó!” Nhìn xem Lâm Bôi Nhạc hướng dẫn rõ ràng các tính năng của điện thoại, Lễ Thi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự sùng bái.
“Khụ khụ, cũng không có gì khó đâu…” Lâm Bôi Nhạc tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng thực ra trong lòng rất đắc ý, thuận miệng nói, “À mà, trong tương lai hãng Meizu thế nào?”
Lễ Thi nghẫm nghĩ một chút: “Con chưa từng nghe nói về nhãn hiệu đó… Có khả năng đóng cửa rồi đi.”
“… Cũng đúng.” Lâm Bôi Nhạc gật đầu, không kinh ngạc hay tiếc hận, đây là chuyện đương nhiên.
Lại cài thanh toán qua thẻ ngân hàng cùng Wechat, Lâm Bôi Nhạc kéo tay Lễ Thi đi ra Mcdonald, đi dạo phố.
Đi đến một cửa tiệm, Lễ Thi đột nhiên ngượng ngùng nói: “Eh… Cha đợi con một chút nha.”
Lâm Bôi Nhạc liếc mắt nhìn tiệm đồ lót quen thuộc, gật gật đầu: “Được rồi… Con chờ một chút, ta còn chưa đưa tiền cho con mà.”
“Không cần đâu, vừa nãy cha mới chuyển tiền vào trong thẻ của con rồi mà?”
“Có chút tiền đó sao mà đủ được?” Lâm Bôi Nhạc từ trong bóp lấy ra mười tờ trăm tệ, nhét vào tay đối phương, “Con mua đồ tốt một chút, con gái không cần làm khổ mình.”
Lễ Thi bước nhanh vào tiệm, Lâm Bôi Nhạc đứng chờ ở cửa. Có điều nhân viên bán hàng trong tiệm cứ nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang nhìn một thằng đàn ông khốn nạn đốn mạt… Lâm Bôi Nhạc cảm thấy mình đang bị hiểu lầm cực kỳ lớn.
Một lát sau, Lễ Thi đi ra, trên tay cầm theo túi gói đồ, đem tiền dư lại trả cho Lâm Bôi Nhạc, sau đó đem túi cất vào ba lô.
Đồ ăn buổi sáng còn dư lại nhiều, Nguyệt Thư ăn đủ no, cho nên hai người liền không có trở về nhà, trực tiếp ăn cơm trưa ở bên ngoài.
Hai người ăn cơm trưa xong lại đi tới rạp chiếu phim xem một bộ phim mới ra, Lễ Thi còn nói bộ phim kiểu cũ này làm cho con thật hoài niệm… Sau đó buổi chiều bọn họ đi dạo siêu thị mua quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
Mặt trời dần dần lặng xuống, ánh hoàng hôn chiếu lên khung cảnh xung quanh. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, hơi lạnh lạnh, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
“Cha… Hiện giờ con cảm giác… Giống như đang trong một giấc mơ vậy.” Lễ Thi chậm rãi nhắm mắt lại, long mi thon dài, “Thật muốn có một ngày, già đình ba người chúng ta lại có thể cùng đi dạo phố thì tốt quá…”
Lâm Bôi Nhạc mím môi, nhịn không được hỏi: “Mẹ con… Rốt cuộc là ai?”
Lễ Thi cúi đầu nhìn chân của mình, đá những hòn đá dưới đường: “Thật sự là con cũng không phải muốn nói dối cha, nhưng mà trước mặt chị, con sợ nói ra sẽ khiến chị không vui…”
“Vậy bây giờ con có thể nói với ta sao?” Nhịp tim của Lâm Bôi Nhạc nhảy lên liên hồi, thật ra cậu cũng đoán ra được, nhưng không dám chắc chắn.
“Ừm, thật sự mẹ của con chính là…”