Chương 29 : Nụ cười khinh thường
“Được rồi, ta sẽ ngủ ở giữa, Lễ Thi ngủ bên trong, còn Nguyệt Thư ngủ bên ngoài.” Lâm Bôi Nhạc nghĩ nghĩ, từ bên trong tủ lấy ra một tấm thảm ném lên giường, vậy là cậu có chăn mền để ngủ.
“Hở? Cha, người có phải muốn hưởng thụ cảm giác ngủ ở giữa được hai cô gái trẻ trái ôm phải ấp phải không?” Nguyệt Thư nói với giọng chế nhạo, “Cha phải nhớ con là con gái của người, tuyệt đối đừng giở trò cầm thú đó.”
“Yên tâm, cỡ như con thì chưa đến mức biến ta thành cầm thú đâu…” Lâm Bôi Nhạc liếc mắt nhìn ngực Nguyệt Thư, miệng phát ra tiếng cười khinh miệt.
“Cha, đây là quấy rối tình dục đó, quá đáng!” Nguyệt Thư thẹn quá hóa giận, lấy tay che ngực.
“Con không có đâu, che làm cái gì chứ.” Lâm Bôi Nhạc bình thản trả lời, nhưng thái độ bình thản đó đối với Nguyệt Thư không thể nghi ngờ là một đâm cực mạnh vào tim.
Nguyệt Thư giận dữ siết chặt bàn tay, nghiễn răng két két, nếu như đối phương không phải là cha mình, cô nhất định sẽ nện chết cậu!
Lâm Bôi Nhạc trải tấm thảm xong: “Được rồi, không lộn xộn nữa, ngủ đi.”
Sau khi lên giường, Lâm Bôi Nhạc trực tiếp lấy điều khiển từ xa tắt đèn, không nói gì cả. Ba người nằm trong một cái giường, mặc dù có chút chật, nhưng may mắn không ai mập, giường cũng đủ lớn, cho nên cũng không quá khó chịu.
Lúc này mới thể hiện tầm quan trọng của tướng tá, nếu như Lâm Bôi Nhạc là một tên mập, như vậy coi như tuyệt đối không thể cảm nhận cảm giác hai tay trái ôm phải ấp như vậy. Không biết mấy tên mập nhìn thấy điều này có tạo ra động lực giảm cân.
Đương nhiên, Lâm Bôi Nhạc cũng không phải muốn cảm giác đó, ôm ấp con gái thì thể hiện cái gì chứ? Mà có thằng đàn ông nào trái ôm phải ấp mà một mình một chăn không?
Cậu chỉ nhớ lại tư thế ngủ kinh khủng của Nguyệt Thư, vì để Lễ Thi có một giấc ngủ an toàn, Lâm Bôi Nhạc chỉ có thể hi sinh bản thân nằm giữa hai người.
Chắc là lúc trang trí căn hộ đơn này,
cha mẹ Lâm Bôi Nhạc có lẽ nghĩ tương lai sẽ có một ngày Lâm Bôi Nhạc bí mật mang bạn gái tới đây, nên họ cũng không mua một cái ghế salon dài nào, ngược lại chỉ để trong phòng một cái giường lớn hai mét của Baker.
Được thành lập vào năm 1891, Baker Furniture là một trong những nhãn hiệu đồ gia dụng cao cấp nhất trên thế giới, có lẽ không tốt hơn so với các sản phẩm nội địa, nhưng rất là quý giá, liền như giới thượng lưu đến Nhà Trắng đều thích dùng.
Cha mẹ Lâm Bôi Nhạc chắc là hi vọng con trai cùng bạn gái, hoặc các bạn gái lúc vụng trộm lăn ga giường có thể hưởng thụ cảm giác của tổng thống nước Mỹ, nhưng không nghĩ tới là cô gái đầu tiên nằm lên giường không phải bạn gái của cậu, mà là con gái.
Không biết họ ở trên trời sẽ có vẻ mặt nào đây. Nhưng nhất định sẽ không cảm thấy Lâm Bôi Nhạc có tiền đồ, trên thế giới không có mấy đấng sinh thành hi vọng nhìn thấy đứa con trai của mình có một ngày nằm ngủ ở giữa hai cô gái.
Lâm Bôi Nhạc suy nghĩ linh tinh trong đầu, nói thật cậu cảm thấy rất có lỗi với sự chờ mong tha thiết của cha mẹ, nàng dâu còn không tìm được thì đã có hai đứa rồi.
Chỉ một lát sau, bên tai Lâm Bôi Nhạc là tiếng hít thở đều đặn của Nguyệt Thư, quả nhiên đúng như con bé nói, rất biết ăn biết ngủ, nuôi con bé như nuôi một con heo mẹ có vẻ ngoài xinh đẹp vậy.
Lúc này, một đôi tay nhỏ bé lạnh như băng chậm rãi tiến vào trong chăn Lâm Bôi Nhạc, run rẩy nắm lấy cánh tay của cậu.
Lâm Bôi Nhạc hơi bất ngờ, không có lên tiếng, bất cứ người nào đột nhiên trở về thế giới hai mươi trước đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cậu tưởng tượng nếu một ngày nào đó mình đột nhiên trở lại quá khứ, trước mắt nhìn thấy chính là chiếc TV cũ xuất hiện cách đây hơn 20 năm trước, với đồ nội thất chỉ xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh với phim truyền hình, một thế giới lạ lẫm như vậy, cậu cũng sẽ giật mình lung túng thậm chí là bất lực tuyệt vọng.
Nói thật, hai đứa con gái của mình đúng là rất kiên cường.
Lâm Bôi Nhạc lật người lại, nói khẽ, trên mặt nở nụ cười, mặc dù có thể đối phương không thấy: “Mọi chuyện ổn rồi, cha con ở đây mà.”
Nhưng giọng nói của Lâm Bôi Nhạc vừa vang lên, đột nhiên Lễ Thi chui thẳng vào trong tấm chăn của cậu, mặt thiếp trên ngực Lâm Bôi Nhạc, hai tay ôm lấy cậu, thân thể run nhè nhẹ,
giọng nói nghẹn ngào.
“Con, con rất sợ, cha, cha, con không biết nên làm sao bây giờ, con muốn về nhà…”
“Đừng sợ, con đừng sợ. Không phải cha ở đây rồi sao? Con yên tâm đi, nơi này là nhà của con, ta vẫn luôn là cha con.” Lâm Bôi Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng vỗ nhẹ lưng của cô.
“Ừm…” Lễ Thi nhẹ gật đầu trong ngực Lâm Bôi Nhạc, chỉ nhỏ giọng nức nở.
Trong đêm tối, đột nhiên Nguyệt Thư mở mắt ra, ánh mắt phức tạp. Buối tối hai ngày trước, cha cũng an ủi nàng như vậy, thật sự quá đáng mà, con tiểu hồ li tinh đáng ghét!
Thế nhưng một lúc sau, nàng bình tĩnh lại nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
Được rồi, chỉ đêm nay thôi, tạm thời giao cha lại cho nàng… Cái này tấm lòng rộng lượng của chị cả.
Mặt trời vừa lên, Lâm Bôi Nhạc lại một lần bị Nguyệt Thư khóa cổ mà tỉnh giấc. Cậu sử dụng hết sức bú sữa mẹ, mới có thể đẩy Nguyệt Thư ra. Cậu há mồm thở dốc liền hồi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì thiếu oxi.
Cậu cảm thấy tình trạng khẩn cấp bây giờ là nhanh chóng mua cái giường thứ hai, nếu không sớm muộn cậu có ngày bị Nguyệt Thư diệt chết trong mơ. Mà kiểu chết này quá buồn cười ---- nam sinh cao trung cùng hai cô gái ngủ chung một giường, bị một người dùng tay khóa cổ đến chết! Giết vì tình hay là báo thù đây? Rốt cuộc ẩn dấu phía sau đến cùng là nhân tính vặn vẹo hay là sự sụp đổ của đạo đức?
Mẹ chứ, chết như vậy cũng quá xấu hổ đi, nếu như vậy thật sự không có mặt mũi nhìn tổ tiên dưới suối vàng.
Thế nhưng Lâm Bôi Nhạc nhìn xung quanh một vòng, căn hộ chung cư này rất nhỏ hẹp không thể bỏ thêm được cái giường thứ hai.
Hmm, lúc trước vì sao cha mẹ không đem căn hộ này thiết kế thành căn hộ hai phòng, kiểu như vậy ít nhất còn có chỗ để ngủ.
Lâm Bôi Nhạc đang tính toán, đột nhiên cậu ngửi thấy mùi thơm từ đâu đó… Đúng rồi, Lễ Thi đâu?
Lâm Bôi Nhạc mặc thêm áo khoác, đi nhẹ nhàng vào phòng bếp.
Phòng bếp chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, có chút tối tăm. Lễ Thi đang hết sức tập trung làm đồ ăn. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, dáng vẻ cực kì xinh đẹp, trang nhã không màng danh lợi.
Mà nhìn cô cực kỳ giống một người.
“Con đang làm gì vậy?” Lâm Bôi Nhạc mỉm cười nói.
“A…” Lễ Thi giật nảy mình, thấy thì ra là Lâm Bôi Nhạc, không khỏi bật cười, vỗ vỗ ngực, nhẹ giọng nói, “Con dậy khá sớm, dù sao cũng không có việc gì làm, con nhớ trong tủ lạnh còn đồ ăn, liền thuận tay làm đồ ăn sáng.”
“Ồ ra vậy, con giỏi thật đó!” Lâm Bôi Nhạc cười giơ ngón tay cái lên, những nghĩ lại hình như đây là phương pháp cổ vũ con nít mà, liền đem tay buông xuống.
“Hi hi…” Lễ Thi ngượng ngùng cúi đầu cười cười, “Cha, người tranh thủ rửa mặt đi… Đúng rồi, con không có khăn rửa mặt, liền sử dụng cái của cha nha.”
“Ừ, không sao hết, một lát nữa chúng ta xuống dưới mua đồ mới cho con.” Lâm Bôi Nhạc cũng không để ý, chắc không dính kem đánh răng đâu.
“Ừm… Cha, hôm nay làm món gì vậy, thơm quá ?” Nguyệt Thư từ trên giường lăn một vòng, nhỉnh đầu vào phòng bếp, đã thấy Lễ Thi đang dọn đồ ăn.
“Con xem người ta, sáng sớm đã biết dậy làm đồ ăn! Nhìn lại con đi, giờ này còn nằm trên giường!” Lâm Bôi Nhạc ngồi lên giường, gõ lên đầu Nguyệt Thư một cái.
“Đồ ăn do cô ta làm sao?” Nguyệt Thư không thể tin được, cô ta biết làm đồ ăn? Thế mà tương lai không bị cha làm hư sao?
“Đúng vậy, con mau dậy,
đồ ăn nguổi bây giờ.”
Ba người ăn xong bữa sáng, Lâm Bôi Nhạc cố ý nhấn giọng: “Nguyệt Thư, hôm nay con rửa chén.”
“Rửa thì rửa… Chết tiệt, trong nhà cả máy rửa bát cũng không có…” Nguyệt Thư nhỏ giọng thì thầm.
Lễ Thi khéo hiểu lòng người mà nói: “Không sao, để cho em rửa đi! Chị đi nghỉ ngơi chút đi.”
“Không cần, tôi cần nghỉ ngơi làm gì, ăn cơm mà mệt mỏi sao?” Nguyệt Thư hờn dỗi hất tay Lễ Thi ra.
Lâm Bôi Nhạc khẽ nhíu mày: “Nguyệt Thư, con ăn nói kiểu gì vậy? Lễ Thi có lòng muốn giúp, con nói nặng lời quá rồi đó!”
“Con nói nặng lời thế đó, Lễ Thi là tốt nhất rồi, con không có chỗ nào sánh nổi với cô ta được chưa!” Nguyệt Thư cầm chén đũa bỏ vào bàn rửa bát, giận dữ chà mạnh vào chén bát, đôi mắt đẫm lệ.
“Cha không phải có ý đó…”
Lễ Thi nói khẽ: “Cha, chị cũng không phải muốn chống đối người, cha cũng đừng trách cứ chị ấy…”
“Ài…” Lâm Bôi Nhạc tiện tay gửi tin nhắn cho chủ nhiệm lớp, sau đó nói, “Một lát chúng ta muốn đi ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày cho Lễ Thi, con có muốn đi cùng không?”
“Con không đi!” Nguyệt Thư cắn môi, hờn dỗi nói.
“Thật sự không đi?”
“Eh, cha phiền quá đó, con không đi!”
“Vậy chúng ta đi ra ngoài một chút, con ở lại coi nhà đi.”
Lâm Bôi Nhạc cùng Lễ Thi đi ra khỏi cửa phòng, Lễ Thi quay đầu lại nhìn vào trong phòng, mỉm cười nói: “Chị ơi, em đi nha.”
“Đi đi…” Nguyệt Thư không kiễn nhẫn nói, đột nhiên ngẩn cả người.
Hóa ra, lúc Lễ Thi nói chuyện, khuôn mặt thay đổi hoàn toàn không còn ngây thơ dịu dàng như trước, mà hiện ra vẻ châm biếm với nụ cười lạnh, giơ ngón tay cái lên sau đó chậm rãi chĩa xuống.
Nguyệt Thư còn không kịp phản ứng, cảnh cửa đã nhẹ nhàng đóng lại, nhưng vẻ mặt khinh thường với nụ cười lạnh, lại cực kỳ chân thật khắc sâu vào tâm trí Nguyệt Thư.