Chương 23: Đi ngủ
“Em không có!” Lâm Bôi Nhạc nhanh chóng phủ nhận[note11112] , giọng nói vô cùng kiên quyết.
Thẩm Băng Lan tiếc hận: “Thật sao, kỳ thật cô cảm thấy em cũng không tệ, làm con rể cô cũng được…”
Lâm Bôi Nhạc vui mừng: “Eh? Thật sao?”
“Đúng vậy, đáng tiếc em có bạn gái rồi, hơn nữa còn là một tên siscon nữa.” Thẩm Băng Lan hiện vẻ mặt tiếc hận, chỉ là sâu trong ánh mắt có một ít trêu tức.
Lâm Bôi Nhạc quay người chuẩn bị rời đi: “Em không phải là siscon! Hiệu trưởng đùa vậy không vui đâu, không có chuyện gì em xin phép về lớp!”
“Kỳ thật cô sau khi suy nghĩ để nghị của em, cảm thấy em nói rất có lý.” Thẩm Băn Lan gật đâu nói.
“Cô nói lời đề nghị gì?” Lâm Bôi Nhạc không hiểu gì cả.
“Về sau nếu cô rất bận rộn, thì em thay cô lên lớp giảng bài thay.”
“Em? Em sao làm được!” Lâm Bôi Nhạc lắc đầu liên tục.
Thẩm Băng Lan mỉm cười: “Cô nghe được vài phút cuối cùng, cảm thấy em giảng bài rất tốt, dù sao về sau em cũng phải giảng trên bảng, làm sớm một hai năm cũng tốt hơn đúng không?”
“Ách… Em có tiền lương không?”
“Chàng trai trẻ, nghề giáo viên là người xây dựng nên tâm hồn con người, em nói một câu là dính tới tiền quá thô tục đó.”
Lâm Bôi Nhạc giải thích: “Cô xem như cộng tác viên cũng có tiền lương mà! ,mà chính cả Khổng Tử cũng được trả tiền trước mới bắt đầu giảng bài!”
“Nói chuyện đạo lý với một tên trong mắt chỉ có tiền, đúng là không có cách nào nói chuyện được, cô nếu tìm con rể nhất định sẽ không tìm em…” Thẩm Băng Lan ra vẻ thất vọng lắc đầu, “Một tiết trả một trăm tệ!”
“Đồng ý, vậy bài giảng hôm nay có thể trả lương được không?”
“Không có, mau xéo đi!”
…
Thập Tứ Trung không có ký túc xá, lớp bình thường tới 5 giờ chiều reng chuông liền về, nhưng lớp thực nghiệm phải ở lại thêm hai tiết tự học.
Lâm Bôi Nhạc không có hứng làm bài, càng về đêm càng lạnh, rõ ràng đã tới giữa tháng ba, thời tiết vẫn không có ấm lên tí nào.
“Bạn viết sai rồi…” Một âm thanh lạnh lẽo yếu ớt truyền vào tai Lâm Bôi Nhạc.
“Hmm?” Lâm Bôi Nhạc sửng sốt, quay đầu nhìn Dương Trinh Hinh.
Dương Trinh Hinh vẫn lạnh nhạt nhìn cậu: “Câu thứ bảy, bạn viết sai rồi…”
“Oh oh…” Lâm Bôi Nhạc nhìn chỗ sai nhanh chóng xóa đi đáp án sai, sau đó rất bình tĩnh nhìn đáp án Dương Trinh Hinh, tiện tay viết lên bài mình, đối phương che lại cũng không kịp.
Thấy Dương Trinh Hinh dùng ánh mắt tức giận nhìn cậu, Lâm Bôi Nhạc ưỡn ngực, khuôn mặt nghiêm túc, lời nói đầy lý lẽ hùng hồn: “Bạn cũng không phải là nhìn lén đáp án của mình sao?”
Dương Trinh Hinh mím môi, mặc kệ lời nói của cậu, bắt đầu làm bài khác.
Cô không phải là nhìn lén đáp án Lâm Bôi Nhạc, mà là trực tiếp nhìn thẳng. Nhưng Dương Trinh Hinh không chỉ chép lại đáp án của cậu, mà có suy nghĩ rồi viết đáp án của mình, so với hành động trực tiếp đánh cắp thành quả lao động của người khác, hai hành vi khác nhau hoàn toàn.
Quan trọng là hai người hoàn toàn khác đề cô phải thử tính lại nhiều lần, bỏ ra rất nhiều thời gian, trong khi thằng này không cần suy nghĩ viết thẳng đáp án.
Lâm Bôi Nhạc không có chút xấu hổ với việc làm của mình, tiếp tục làm bài. Kỳ thật vừa nãy cậu không tập trung được vào bài tập, bởi vì Lâm Bôi Nhạc cứ nghĩ về Nguyệt Thư, không biết con bé thế nào rồi, có đói bụng không, khát không, ở nhà hay đi đâu rồi…
“Oh…Được rồi không nghĩ nữa, với diễn xuất hồi sáng của con bé, chắc cũng thích nghi với nơi này rồi.” Lâm Bôi Nhạc lắc đầu, nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là chờ đến tan học rồi về nhà là được.
Cậu quay đầu nhìn đáp án của bạn phía sau, chép lại mấy câu toán học liền xong, liếc nhìn Dương Trinh Hinh, thấy một nửa bàn tay cô đang rút vào tay áo, ngón tay trắng bệch.
“Lần trước mình thua, đưa bạn cái găng tay, làm sao không thấy bạn dùng?” Lâm Bôi Nhạc cầm bút nhẹ nhàng đâm đâm Dương Trinh Hinh, nhỏ giọng hỏi.
“Bạn phiền quá.” Dương Trinh Hinh nhìn Lâm Bôi Nhạc, nói nhẹ một câu, lấy từ trong hốc bàn ra một đôi găng tay lông nhung đeo vào tay, sau đó không nói gì tiếp tục làm bài.
Lâm Bôi Nhạc cười cười, cảm thấy với rất hài lòng với ánh mắt mua đồ của mình: “Thật sự là rất đẹp đó.”
Dương Trinh Hinh không nói gì cả, nhìn cô giống như đang nói “Ừm”, mà cũng không giống “Ừm”.
Cặp găng tay có kiểu dáng giống tay áo, màu trắng đen xen kẽ. Chỉ có ở ngón tay có lỗ để xỏ ra, cứ như một nửa bàn tay trong tay áo.
Nhãn hiệu trên găng tay là hình con báo đen trắng xen kẽ, mà nói thật là nó giống con bò sữa đen trắng, hay con gấu trúc hơn, hình ảnh chả có sự cân đối gì cả.
Nhưng ít nhất cũng hợp thời trang, Lâm Bôi Nhạc cũng có một đôi găng tay giống như thế này.
Lúc đó bạn coser nhìn thấy cậu chụp ảnh vất vả liền tặng đôi găng tay, Lâm Bôi Nhạc đeo vào cảm thấy ấm lại thuận tiên, liền lên mạng mua thêm một đôi nữa, cậu đánh cược Dương Trinh hinh rồi giả bộ thua đưa cho cô.
Tiết đầu tự học rất nhanh liền kết thúc, Lâm Bôi Nhạc cầm lấy sách toán học, đi tới phòng tự học ở cuối dãy.
Hai căn phòng tự học này là đặc quyền của lớp thực nghiệm, tự học buổi tối hay lên sớm để học đều có thể tự do sử dụng, mặc dù có rất ít người dùng đến.
Đợi một lúc, Hà Nhu cũng đi tới, cũng như Lâm Bôi Nhạc cầm sách toán học, tiện tay khóa cửa lại.
“Thật sự xin lỗi, lại muốn làm phiền bạn rồi” Hà Nhu cúi đầu mỉm cười.
“Không sao, mình đã thu tiền, thì bạn cũng tự nhiên đi.” Lâm Bôi Nhạc cản lại rồi nói.
Tiết tự học cuối cùng của cậu là giúp Hà Nhu học toán, đây là hiệu trưởng nhờ vả. Đây cũng là một trong những lần hiệu trưởng không lạm quyền.
Mặc dù Hà Nhu đứng đầu bảng môn ngữ văn trong lớp thực nghiệm, nhưng bởi vì các môn khoa học tự nhiên không phải điểm mạnh của cô, cho nên dẫn đến xếp hạng tổng thể của cô không cao.
Đương nhiên, Lâm Bôi Nhạc rất sẵn lòng giúp đỡ… Cậu chỉ muốn giúp đỡ bạn học tiền bộ thôi.
Trong căn phòng nhỏ, hai chiếc bàn đặt cạnh nhau, Lâm Bôi Nhạc cùng Hà Nhu ngồi đối diện nhau. Lâm Bôi Nhạc đang giảng bài cho cô, con mắt chỉ tập trung nhìn tờ giấy không dám nhìn lung tung.
Nhưng trong tâm trí cậu chỉ đều là hình ảnh Hà Nhu, mùi thơm từ mái tóc cô cứ từng chút một thấm vào trong từng giọt máu, chạy vào trong tim cứ khiến trái tim cậu nhảy lên liên hồi. Nhưng chỉ giảng xong một bài, Lâm Bôi Nhạc mới dám lại gần nhìn mặt Hà Nhu, hỏi cô nghe chỗ nào không hiểu, chỗ nào không hiểu giảng lại, nghe hiểu được thì sang bài khác.
Tất cả chỉ đơn giản là như vậy, chỉ là một tiếng cười của cô gái cũng khiến cho tâm trí chàng trai ngây dại.
Đôi khi ta cảm giác một tiết học rất dài, dài đến nỗi ngủ một giấc rồi tỉnh, bên tai vẫn là giọng nói khiến ta bực tức. Có đôi khi một tiết học lại cũng có thể rất ngắn, ngắn đến nỗi ta gặp người đó một giây, thì giây sau lại phải tạm biệt người đó.
Bên trong chàng trai muốn làm bậy, nhưng lại vẫn cố gắng làm ra vẻ một chàng trai tốt. Có thể tóm gọn trong một câu “Có tặc tâm nhưng không có tặc đảm”[note11113] . Cố gắng để ấn tượng tốt với người con gái đối diện.
“Cảm ơn bạn, mình về trước nha.” Tiếng chuông tan học vang lên, Hà Nhu cầm lấy sách toán đứng lên, cảm ơn Lâm Bôi Nhạc rồi rời đi.
“Ừ, bạn đi đường cận thận.” Lâm Bôi Nhạc có cảm giác rất mất mát, thời gian trôi đi nhanh thật đó, đồng hồ nhà trường có hư hỏng hả?
Lâm Bôi Nhạc từ xe buýt xuống chung cư, thì đã tám giờ tối rồi. Cậu đi vào trong siêu thị, đi dạo vài vong, rốt cuộc cắn răng nhịn đau bỏ ra mấy chục tệ mua một tấm đệm yoga, ôm đi về nhà.
“Ông trời ơi, Hoa Mộc Lan chơi kiểu gì vậy, chơi kiều này đừng có chơi nữa, đừng có vào rừng nữa, xuống đường dưới đi, đường dưới! Đường dưới sắp bị phá rồi nè!”
Lâm Bôi Nhạc liếc mắt người nào đó đang chổng mông lên trời nằm chơi Vương giả vinh quang, thầm nghĩ tốc độ thích nghi quả thật quá nhanh đó, mai một không cần quan tâm tới con bé nữa.
“Ah,ah, sắp chết rồi, đừng giết tôi mà!” Nguyệt Thư lăn tới lăn lui, trong miệng kêu ầm ĩ, nhưng màn hình điện thoại vẫn đổi sang màu xám.
“Con chơi Công Tôn Toản hả …” Lâm Bôi Nhạc đem tấm đệm bỏ xuống, lấy điện thoại, “Đưa đây xem ta chơi mà học hỏi!”
“Thôi đi, con xem coi làm sao cha có thể lật lại ván này, trận này đồng đội đều là tạ cả…” Nguyệt Thư lẩm bẩm.
Lâm Bôi Nhạc nhìn chỉ số mạng 0-5-1, khóe miệng run rẩy, không biết nói gì.
“Đêm nay cha sẽ ngủ ở trên đệm yoga.” Lâm Bôi Nhạc vừa nói, liền đem bán chiếc rìu bóng đêm, mua con dao điện.