“Em có mặt…”
“Vào đi.”
Lâm Bôi Nhạc khẽ thở dài, không biết vì cái gì, hôm nay cậu lúc nào cũng đến trễ.
Mặc dù đến nay không có giáo viên nào vì việc này mà làm khó cậu, nhưng mỗi lần vào phòng đều muốn bị toàn bộ lớp học nhìn, thực sự rất xấu xổ đó.
Cô dạy tiếng anh tên là Trương Thải Hoa, tuổi khá trẻ, đến nay cũng không đến ba mươi tuổi, nhưng thành tích dạy học vô cùng chói sáng, lớp nào học qua cô, điểm số tiếng anh đều tăng lên.
Trương Thải Hoa thích nhất là để học sinh tự làm bài tập, sau đó giảng cẩn thận chỗ nào không hiểu. Thời gian để để giảng xong bài kiểm tra tháng không ít, Trương Thải Hoa tốn hơn nửa tiết mới hoàn tất toàn bộ.
Kỳ thật Trương Thải Hoa rất thích học sinh giống như Lâm Bôi Nhạc, mà hình như trong trường không có giáo viên nào không thích cậu. Nhưng thằng nhóc này không biết xấu hổ gì cả, lúc giảng bài thì hồn cứ để đâu đâu, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đương nhiên, cũng có thể chả suy nghĩ gì hết, chỉ đơn giản là ngẩn người.
Thế nhưng mỗi lần gọi lên đứng lên trả lời bài tập, không hiểu sao trả lời luôn luôn đúng.
Thật sự khiến người khác vừa yêu vừa hận, yêu là có một học sinh thiên tài có thể bớt lo hơn, hận nhất là đối phương không nghe giảng mà còn trả lời đúng! Cô cũng lòng tự trọng chứ!
“Được rồi, các em cất lại bài kiểm tra đi, lấy bài tập tuần trước ra!” Trương Thải Hoa phẩy tay, “Các em làm bài tập hết rồi đúng không?”
“Vâng.” Một ít giọng nói đáp lại, mọi người lấy tờ giấy bài tập tuần trước ra.
Lâm Bôi Nhạc chậm chạp lấy bài từ hốc bàn ra, làm bộ vô ý lấy tay để lên bài tập, che hơn một nửa, chỉ lộ ra mấy đáp án ra ngoài.
Lúc cậu chép bài không nhìn lại, có nhiều chỗ chả hiểu mình đang viết cái khỉ gì nữa.
Trương Thải Hoa mặc dù tuổi nghề còn trẻ nhưng cũng có kinh nghiệm sâu rộng, liếc qua một cái, liền đoán Lâm Bôi Nhạc đang làm chuyện gì đó mờ ám, trong đầu suy nghĩ, mở miệng nói: “Các em lật bài tập sang mặt sau, lần này bài đọc khó, nên cô sẽ đọc trước cho các em.”
Mọi người không nghi ngờ gì, Lâm Bôi Nhạc lật sang mặt sau. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Trương Thải Hoa thấy rõ ràng, bài viết văn của Lâm Bôi Nhạc, chỉ có mười từ đơn cho có lệ.
Thằng nhóc này, nhìn xem lần này em làm sao thoát được. Trương Thải Hoa cười thầm trong lòng, miệng nói: “Em Lâm Bôi Nhạc, đáp án bài này là B C D B A, đáp án của em cũng như vậy chứ?”
“Eh? Vâng, em cũng như vậy…” Lâm Bôi Nhạc trả lời đại, cô giáo lâu lâu thích giảng lại những câu cũ, cậu cũng không nghĩ nhiều.
“A, thuận tiện, bây giờ em lên bảng chép bài viết văn của em lên đi, chúng ta giảng xong bài đọc này liền sang bài viết văn, lần này bài viết văn tương đối khó, cô sẽ lấy bài văn của em làm văn mẫu để giảng.”
“Eh? Cái… Em, em viết ẩu lắm cô.” Lâm Bôi Nhạc âm ủng trả lời.
“Không sao, bài văn của em có sai chỗ nào thì mọi người cùng nhau sửa!” Trương Thải Hoa cười nói, con mắt nhìn chằm chằm Lâm Bôi Nhạc, quyết tâm không cho cậu từ chối.
“Lớp trưởng…” Lâm Bôi Nhạc xin giúp đỡ từ người kế bên.
Dương Trinh Hinh hừ nhẹ một tiếng, che bài tập của mình lại không cho nhìn.
Lâm Bôi Nhạc đành phải đứng lên một cách chậm chạp, lấy bài tập của mình, từng bước từng bước đi lên bảng.
Trương Thải hoa cảm thấy đắc ý vô cùng, lần này phải mài dũa lại tính cách của thằng nhóc này, nhất định dạy cho một bài học để cậu biết dù có thông minh, thì thái độ học tập cũng phải nghiêm túc.
Lúc Lâm Bôi Nhạc đi tới bàn đầu, đột nhiên có người nhanh chóng lấy bài tập trên tay cậu, sau đó lén đưa cậu cái gì đó.
Lâm Bôi Nhạc sửng sốt nhận lấy, thì ra tờ giấy bài tập trên tay bị đổi.
Lâm Bôi Nhạc nhìn Hà Nhu đang làm bộ nghiêm túc xem bài tập, cậu muốn đổi lại nhưng Trương Thải Hoa đã nhìn sang bên này.
“Cảm ơn…” Lâm Bôi Nhạc thì thầm, mặt đỏ lên. Kỳ thật nếu có quyền quyết định, cậu thà rằng lên bảng rồi từ từ viết còn hơn là để Hà Nhu giúp đỡ mình kiểu này.
Nhìn bài tập của Hà Nhu, chữ viết rất đáng yêu, đẹp đẽ, từng hàng viết đều tinh tế và nhẹ nhàng. Cảm xúc của Lâm Bôi Nhạc rất rối bời, bạn có đừng tốt bụng vậy được không, bạn không gả cho mình thì cũng đừng thả thính mình chứ!
Đi lên bục giảng, Trương Thải Hoa đang giảng bài đọc. Lâm Bôi Nhạc cầm lấy viên phấn, hít thật sâu.
Lần này Trương Thải Hoa giảng rất nhanh, chỉ bỏ ra mười phút là xong bài đọc. Lúc nàng quay đầu lại về phía bảng đen, nàng không khỏi ngẩn người, bởi vì Lâm Bôi Nhạc cũng vừa viết xong bài. Mà chữ viết rất gọn gàng, không có bất kì chỗ sai nào trong bài, một trăm năm mười từ đơn chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Lâm Bôi Nhạc bỏ phấn xuống, cầm bài của Hà Nhu trở lại chỗ ngồi của mình.
Hà Nhu cũng kinh ngạc nhìn bảng, lúc Lâm Bôi Nhạc làm trên bảng nàng luôn nhìn trộm, chắc chắn là làm một mạch không dừng đoạn nào.
Thế nhưng bài văn Lâm Bôi Nhạc không phải là của nàng, trừ câu đầu tiên với câu cuối cùng có vài chỗ giống nhau, còn lại đều khác hoàn toàn, ngữ pháp cùng các từ vựng thậm chí so với nàng còn phức tạp hơn.
Cái này, cũng quá giỏi đi… Dưới tình huống không chuẩn bị, có thể viết ra như vậy.
Nếu Hà Nhu là kinh ngạc thì Trương Thải Hoa là khó chịu, trong lòng rất tức giận, lần nào cũng vậy chả bao giờ có thể dạy thằng nhóc một trận được.
Thế nhưng nhìn bài văn hoàn chỉnh của Lâm Bôi Nhạc, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi với thán phục. Có lẽ, đây chính là điểm khác nhau giữa thiên tài và người thường.
Lâm Bôi Nhạc không để ý suy nghĩ của Trương Thải Hoa, cậu chỉ để ý đến suy nghĩ của Hà Nhu, mình không viết văn của nàng, liệu nàng có tức giận không… Nhưng không có tên đàn ông nào muốn mất mặt trước người phụ nữ mình thích cả, bọn họ luôn cố gắng thể hiện bộ mặt tốt nhất của mình.
Kỳ thật lúc cậu lên bảng, đã nghĩ ra được cả bài văn rồi. Lâm Bôi Nhạc từ nhỏ đã học tiếng Anh, lúc học sơ trung tại Trường Hoa cũng là lớp quốc tế, TOEFL cũng đã thi qua, mười phút 150 chữ tiếng anh rất đơn giản.
Dương Trinh Hinh mắt nhìn tờ giấy bài tập trên tay Lâm Bôi Nhạc, ngẩn người một chút lại im lặng quay đầu sang chỗ khác.
…
“Cảm ơn.” Tan học về, Lâm Bôi Nhạc đi tời bàn Ha Nhu đổi lại tờ giấy bài tập, giọng nói lúng túng.
Hà Nhu khẽ cười khổ nói: “không có gì, thật sự không hổ là Trạng nguyên, mình tự nhiều chuyện rồi…”
Lâm Bôi Nhạc gãi đầu một cái: “Không không, bạn giúp mình nhiều lắm, nếu như không có bài tập của bạn, mình cũng không có viết nhanh như vậy.”
Hà Nhu trừng mắt nhìn, dịu dàng dặn dò: “Hi hi, vậy bạn nhớ kĩ bài học này, mai mốt học hành cho nghiêm chỉnh vào.”
“Ừ, ân, lần này mình có nguyên nhân đặt biệt…” Lâm Bôi Nhạc mặt cười làm lành, sau đó rời khỏi bàn học Hà Nhu, đem bài tập lịch sử phát cho mọi người.
Giờ nghỉ giữa tiết kết thúc, nhưng Thẩm Băng Lan còn chưa tới lớp. Lâm Bôi Nhạc nhìn một vòng, rồi ho khan một tiếng, đi lên bục giảng: “Hiệu trưởng nói với mình, cô có việc bận không thể tới dạy được, để mình hỗ trợ giảng bài kiểm tra hàng tháng cùng với bài tập mới phát, bây giờ mọi người lấy bài kiểm tra ra đi.”
Mọi người gật đầu, không có nghi nghờ gì, hoặc là họ không dám nghĩ là Lâm Bôi Nhạc dám lấy hiệu trưởng ra đùa. Hà Nhu nhíu mày, trong mắt lóe lên một chút nghi ngờ, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cả lớp lấy bài kiểm tra ra, cười nhìn Lâm Bôi Nhạc. Lâm Bôi Nhạc ho một tiếng, liền bắt đầu giảng bài.
Tốc độ giảng bài của cậu rất nhanh, một tiết liền đem bài kiểm tra cùng bài tập làm xong, thậm chí còn dư năm phút.
“Khục, bây giờ mọi người có thể tư do thảo luận, có chỗ nào không hiểu, giơ tay lên.” Lâm Bôi Nhạc ho một tiếng, cậu bị giáo viên gọi lên giảng bài thường xuyên nên kinh nghiệm cũng tương đối nhiều, nhưng giảng một tiết liên tục, vẫn là lần đầu tiên.
Có thể thành công hoàn mỹ là tốt nhất.
“Ba, ba, ba…” Một tiếng vỗ tay vang lên.
Mọi người nhìn về phía cửa, hiệu trưởng đang dựa vào cửa mà đứng, vẻ mặt tươi cười vỗ tay: “Rất tốt, xem ra em Lâm Bôi Nhạc rất có năng khiếu trong việc dạy học đó.”
Lâm Bôi Nhạc đơ người ra, đối phương tóc tai bù liền tóc cũng không có buộc lên, hẳn là vừa tỉnh ngủ liền chạy tới đây.
“Các em xem bài tiếp đi…” Thẩm Băng Lan cười vẫy vẫy tay, “Lâm Bôi Nhạc ra đây, cô nhờ tí.”
“Em, em đột nhiên đau bụng quá…” Lâm Bôi Nhạc ôm bụng ngồi xuống.
“Không sao, để cô dẫn em xuống phòng y tế.” Thẩm Băng Lan kéo tay Lâm Bôi Nhạc ra ngoài, miệng luôn nở nụ cười tươi.
Vừa ra khỏi phòng học, Thẩm Băng Lan đột nhiên thay đổi, khuôn mặt lạnh tanh, nắm lỗ tai Lâm Bôi Nhạc mà kéo, đi vào phòng tự học, tiện tay khóa cửa lại.
“Hiệu trưởng, em sai rồi!” Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt[note11101] , Lâm Bôi Nhạc liền xin lỗi ngay lập tức.
Thẩm Băng Lan ngồi trên nghế, khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói cứng rắn: “Làm thế nào em mở được điện thoại của cô?”
“Sinh nhật của Hà Nhu, em thử một lần liền mở được…”
“… Em cũng thật thông minh đó!”
“Đây là em quan tâm tới hiệu trưởng mà, em thấy cô quá mệt mỏi rồi… Cô nếu có thời gian rảnh, thì nên quan tâm nhiều hơn con gái mình đi.” Lâm Bôi Nhạc cúi đầu nói, ánh mắt lấp lóe, “Nhất là tâm lý nàng có vấn đề… Vấn đề về tình cảm…”
“Nàng có bạn trai hả?” Thẩm Băng Lan giật này cả mình.
“Hình như không có…”
“A, Làm cô sợ muốn chết…” Thẩm Băng Lan vỗ vỗ ngực, “Con gái của mình cô hiểu rõ nhất, con bé rất hiểu chuyện. Mà từ nhỏ cô đã dạy con bé, muốn giữ khoảng cách với người khác giới.”
“… Tóm lại, cô nên chịu khó quan tâm nàng nhiều hơn thì tốt.”
Thẩm Băng Lan cười mà như không cười: “Không lẽ em thích con gái cô.”