Sau mấy mươi ngày mưa liên tục, cơn mưa này dường như cuối cùng cũng mệt lử, cần thở lấy sức bèn thay đổi hình thức. Thường thì đến như thác đổ, ào ạt xối xả; đi thì trời trong mây trắng, không để lại dấu vết. Có khi trở thành đồng hồ báo thức cố định, ban ngày trời trong xanh, mặt trời vừa lặn là mưa như trút nước, lộp độp đập vào mái ngói, ào ào chảy ra sân.
Nước mưa tạt vào thềm đá, làm ướt bậc cửa. Vân Đóa ghét ẩm ướt, không còn vắt mình trên ngưỡng cửa nữa mà cuộn tròn thành quả bóng nằm trên bậc thang.
Tuần kế cuối trong thời gian Mạnh Quân còn ở thị trấn Thanh Lâm, mấy ngày liên tiếp trời không đổ mưa. Còn một tuần nữa là kết thúc năm học, bắt đầu bước vào kỳ nghỉ hè, cô phải quay về Thượng Hải.
Thứ bảy hôm đó trùng hợp có lắp đặt tuabin gió, Trần Việt đưa cô lên núi xem.
Xe máy đi trên đường núi, vì đang là mùa mưa, núi rừng thoảng mùi gỗ, mùi vỏ cây thanh sạch tươi mát. Mạnh Quân rất thích, cô ôm eo Trần Việt, bỗng biết mùi hương trên người anh tựa như đến từ mùi rừng thông sau cơn mưa.
Lúc trước cô từng đọc ở đâu đó rằng, nếu bạn thích mùi hương của ai đó, bạn sẽ bị người đó thu hút; nhưng có lẽ bởi vì thích anh ấy, từ đó mới thích mùi hương trên người anh ấy chăng? Cô không nhớ rõ mối quan hệ nguyên nhân kết quả đó, dù sao cũng có liên quan.
Cô hỏi: “Hôm đó anh ngửi thấy mùi gì?”
Trần Việt đang nhìn con đường phía trước, lại có chú sóc con nhảy ra, anh phải chú ý để không đụng phải.
“Gì cơ?”
“Ở Nhược Dương, nhà anh, anh ngửi mặt em.” Mạnh Quân lúc lắc tóc đón gió, “Anh quên rồi hả?”
Trần Việt không quên, thấp giọng nói: “Chỉ là… muốn ngửi.”
Mạnh Quân cười híp mắt, tì cằm lên vai anh: “Em có mùi gì?”
Trần Việt nói: “Hơi giống mùi hoa hồng núi.”
Mạnh Quân đấm nhẹ vào lưng anh: “Hừ, đó là nước hoa. Ngốc.”
Nhưng Trần Việt rất chắc chắn: “Không phải. Là mùi hương trên người em. Sau khi tắm em không xịt nước hoa, vẫn là mùi đó.”
Mạnh Quân liền hỏi: “Vậy anh có thích không?”
Anh chậm rãi nói: “Thích.”
Cô hỏi tới: “Thích đến mức nào?”
Trần Việt nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Thích vô cùng.”
Giọng của anh hết đỗi nghiêm túc, Mạnh Quân bật cười, đắc ý: “Anh biết đó, theo nghiên cứu khoa học, anh thích mùi trên người em là bởi vì anh thích em. Thích vô cùng, thì chính là anh cực kỳ cực kỳ thích em.”
Trần Việt nhìn núi rừng xanh thẳm trước mặt.
Anh thích cô, thích vô ngần. Chuyện này không cần thông qua nghiên cứu khoa học để chứng minh.
Xe lăn bánh về phía trước, đi sâu vào trong núi.
Mạnh Quân một lần nữa nhìn thấy tuabin gió màu trắng khổng lồ. Lên đến gần đỉnh núi, công trường hùng vĩ hiện ra trước mắt. Hố trụ, móng, chân đế, mọi thứ đều cực kỳ to lớn. Bộ điều khiển, bình ắc quy to gần bằng kích thước container, ngay cả cần cẩu cũng đồ sộ gấp nhiều lần so với những gì nhìn thấy trên công trường bình thường.
Hai người đội mũ bảo hộ, mặc áo dạ quang đi vào công trình, chỉ đứng bên ngoài quan sát. Hôm nay anh nghỉ, cũng không phải ca trực, không phụ trách công việc của công trường. Anh đưa Mạnh Quân đi một vòng, với điều kiện tiên quyết không làm phiền đội ngũ thi công. Mạnh Quân cũng rất cẩn thận để không gây phiền toái cho người khác, từ đầu đến cuối luôn theo sát anh, tò mò quan sát các bộ phận của tuabin gió đang chờ được lắp đặt ở khắp nơi trên núi – bệ đỡ sừng sững, máy phát điện khổng lồ, bánh xe gió, bánh lái đuôi…
Tất cả đều vô cùng to lớn hùng vĩ, một người nhỏ bé như cô, như lạc vào vương quốc người khổng lồ, như con kiến đi giữa đống bao diêm. Cô không ngừng ngước cổ nhìn, lòng chấn động, còn có một chiếc cần cẩu cô chưa từng nhìn thấy bao giờ, cần trục vươn tới tận bầu trời, thậm chí có thể nhìn thấy nó lắc nhẹ trong gió núi thổi mạnh.
Trần Việt giải thích: “Đây là cần cẩu địa hình tám trục, có thể kết nối chính xác ở độ cao 100 mét, cơ giới hóa hoàn toàn, không cần vận hành thủ công.”
Mạnh Quân ngước nhìn cánh tay robot đứng hiên ngang giữa bầu trời xanh, tán thưởng: “Thật là lợi hại. Giống như Transformers.”
Trần Việt cũng ngước nhìn, mỉm cười.
Mạnh Quân hỏi: “Lúc trước đều do con người lắp đặt sao?”
“Ừ.” Trần Việt nói: “Có điều bây giờ tuy việc lắp đặt đã được cơ giới hóa nhưng muốn kiểm tra tu sửa vẫn phải dựa vào con người.”
Mạnh Quân rụt cổ: “Không sợ độ cao ạ?”
Trần Việt cười: “Cho dù sợ cũng không có cách nào khác, quen rồi là được.”
Nghe những lời này, Mạnh Quân lập tức hỏi: “Anh sẽ không phải đi kiểm tra thường xuyên chứ?”
Trần Việt thuận miệng nói: “Có chứ.” Nói xong, thấy Mạnh Quân hơi im lặng, liền bổ sung: “Đã chuẩn bị đầy đủ các biện pháp an toàn.”
Còn đang định vỗ về cô thêm đôi câu, kỹ sư hiện trường thấy anh cũng ở đây liền vẫy tay với anh. Trần Việt nói: “Chắc là cần hỗ trợ, anh qua đó một lát.”
Mạnh Quân vội nói: “Anh đi đi, không cần để ý đến em.”
Trần Việt dặn dò: “Em đi xích ra ngoài, đừng lại gần quá.”
“Anh yên tâm đi.”
Cô lùi lại đến hơn vài trăm mét, ngồi xuống một bãi cỏ trên sườn núi. Một con ngựa mẹ dắt ngựa con ăn cỏ, chú ngựa con chạy nhảy khắp nơi.
Cách đó không xa, cần cẩu đã lắp trụ đỡ vào chân đế, từng đoạn cột trụ nối vào nhau, vỏ bọc chứa máy phát điện, bộ chuyển hướng… được nâng lên cao gắn trên đỉnh tháp, rồi sau đó, ba cánh quạt khổng lồ được đưa lên trời.
Dưới nền trời trong xanh, những cánh quạt tỏa ra ánh kim loại màu trắng bạc như được phủ một lớp tuyết. Cánh tay của cần cẩu ở trên không đưa các mối nối vào khớp một cách từ từ cẩn thận, kết nối. Cuối cùng, đầu trục của ba cánh quạt được lắp đặt hoàn tất.
Dưới tuabin gió, các kỹ sư và công nhân lắp đặt giống như những que diêm nhỏ, bận rộn không ngơi tay.
Cô đợi một lúc, Trần Việt ra tới, hỏi: “Em chờ lâu lắm phải không?”
“Không có. Rất thú vị. Thật là đẹp.”
Nghe vậy, Trần Việt quay đầu lại nhìn chiếc cối xay gió màu trắng giữa trời xanh núi biếc, những cánh quạt đang chầm chậm quay trong gió.
Từ góc nghiêng khuôn mặt anh, Mạnh Quân nhìn thấy được tình cảm sâu đậm anh dành cho nó.
Đã qua buổi trưa, cả hai chuẩn bị quay về thì trùng hợp gặp Đổng Công vừa lên núi, Đổng Công nhìn thấy Trần Việt cười hỏi: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ của em à, sao lại chạy lên đây?”
Trần Việt nói: “Em dẫn cô ấy đến xem.”
Đổng Công cười với Mạnh Quân, hỏi: “Có vui không?”
Mạnh Quân gật đầu: “Thật thần kỳ ạ.”
Trần Việt nói: “Thầy cũng không nghỉ ngơi sao?”
Đổng Công cười: “Haizz, rảnh rỗi không có việc gì làm, lên ngó chừng một chút.” Ông chào Mạnh Quân rồi đi vào công trường.
Mạnh Quân leo lên xe máy ngồi xuống, nói: “Thầy của anh khoảng bốn mươi mấy năm mươi tuổi hả?”
Trần Việt nói: “Vừa qua năm mươi.”
Kỳ thật, trông Đổng Công như người đã ngoài sáu mươi tuổi. Mạnh Quân nói: “Trời nam đất bắc, cứ mãi bôn ba bên ngoài.”
“Ừm.”
Mạnh Quân không nói gì.
Hai người đi về, được nửa đường, mặt trời đột nhiên biến mất trong mây, gió mạnh ào ào thốc tới. Trần Việt dừng xe, nói trời sắp mưa. Anh lấy áo khoác cho cô mặc vào, rồi lấy ra chiếc một áo mưa dự phòng, hai người trùm vào.
Vừa mặc xong, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Trần Việt giảm tốc độ xe. Mạnh Quân ngồi phía sau ôm anh, cả người được áo mưa che phủ, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên áo mưa. Cô nhắm mắt lại, chỉ biết mình đang ôm cơ thể nóng hổi của anh, cảm thấy núp mình trong thế giới nhỏ bé sau lưng anh thật ấp ám.
Mưa to gió lớn ngoài kia, không liên quan gì đến cô.
Anh nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, hỏi: “Em có lạnh không?”
Mạnh Quân lắc đầu, cọ má vào lưng anh: “Không lạnh.”
Áo mưa bao bọc, người anh rất nóng, cảm giác hết đỗi an tâm.
Anh bị nước mưa táp vào mặt nên hơi khom người. Cô áp sát vào anh, ôm lấy anh, thế gian chỉ còn tiếng mưa rơi, bánh xe chạy qua vũng nước, cô cảm thấy hạnh phúc khôn cùng, hạnh phúc đến mức cứ muốn đi như thế này mãi mãi, dù không trở lại thành phố náo nhiệt, dù trên con đường này chỉ có anh và cô cũng không sao. Hạnh phúc đến nỗi ý nghĩ này một lần nữa hiện lên, cô không khỏi cảm thấy chua xót:
Cô thích anh rất nhiều.
“Xong rồi.” Cô lẩm bẩm với chính mình, “Hình như em rất yêu anh.”
Tiếng mưa gió quá lớn, Trần Việt nghe không rõ, chỉ cảm nhận được hai má cô dụi vào lưng mình, anh hỏi: “Em nói gì?”
Mạnh Quân choàng tỉnh: “Em nói, em đói bụng.”
Anh lại nắm tay cô, lòng bàn tay nóng rực: “Sắp về đến nhà rồi. Mưa lớn quá, chạy nhanh sợ làm em ngã.”
Đầu óc Mạnh Quân hơi chậm chạp, xử lý một lúc mới nói: “Anh bị ngã xe máy bao giờ chưa?”
Anh nói: “Từng ngã một lần.”
“Anh đi đâu mà gấp dữ vậy?”
“Trên đường tới công trường.”
Mạnh Quân lại im lặng.
Lội mưa lội gió suốt cả quãng đường dài, về đến nhà thì trời tạnh mưa.
Mưa ở thị trấn Thanh Lâm không nặng hạt như trên núi, chỉ làm ướt sân, chẳng mấy chốc đã bị mặt trời hong khô, hơi nước bốc đi không còn dấu vết. Mạnh Quân nhận được tin nhắn thông tin đặt vé máy bay từ trợ lý, sáu ngày sau lên đường. Tâm trạng của cô cũng giống như thời tiết này, khô nóng – ẩm ướt.
Trần Việt nấu bữa cơm trưa đơn giản, nhưng Mạnh Quân ăn không nhiều.
Trần Việt hỏi: “Không phải em nói đói bụng sao?”
Mạnh Quân nói: “Chắc do qua cơn đói.”
Trần Việt: “Ăn một chén canh nhỏ, có được không?”
Mạnh Quân húp canh.
Ăn cơm xong, Trần Việt đi tưới hoa, cô đi theo đến bên cửa, nói: “Trần Việt, sao anh thích quạt gió vậy?”
Trần Việt đang gỡ mấy cánh đuôi công hoa xanh dính trên người Vân Đóa, nói: “Muốn làm chút gì đó cho nơi này, đúng lúc cũng am hiểu.”
Mạnh Quân không ngờ lý do lại đơn giản như vậy, không có gì to tát. Anh tưới cây xong, rửa tay, vào nhà lấy khăn lau rồi nói tiếp: “Em không cảm thấy nhìn từ xa trông chúng thật đáng yêu, giống như chong chóng đồ chơi khi còn nhỏ.” Lúc nói những lời này, anh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh.
Mạnh Quân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra một câu kỳ quái như vậy, nhưng một khắc đó cô thật sự đã nhẹ giọng hỏi: “Quạt gió và em, anh thích bên nào hơn?”
Trần Việt thoáng sửng sốt, biết cô không phải hỏi về chính bản thân cô.
Mạnh Quân ngồi nghiêng người trên ngưỡng cửa, nửa bên má hư ảo vì bị ánh nắng chiếu vào, giọng của cô bình tĩnh: “Anh có nghĩ tới chuyện đổi việc không, hay là anh định ở luôn lại miền tây? Chưa từng nghĩ tới sao?”
Trần Việt im lặng giây lát, cân nhắc, trước tiên nói: “Trước kia không nghĩ tới.”
Mạnh Quân nghe thấy trong lòng chua xót, hỏi: “Trước kia anh nghĩ thế nào?”
Trần Việt trả lời hết đỗi thành thật: “Giống như bây giờ, đến những nơi được phân công, làm năng lượng gió, tốt nhất có thể đồng thời giúp đỡ trẻ em và làm công tác xóa đói giảm nghèo.”
Mạnh Quân cụp mắt xuống, lại ngước lên hỏi: “Đó là trước kia, còn bây giờ thì sao ạ, bây giờ anh nghĩ thế nào?”
Trần Việt nhất thời im lặng.
Mạnh Quân không biết anh đang suy nghĩ câu trả lời hay căn bản vốn không hề nghĩ đến. Đầu óc cô loáng cái trống rỗng, đau nhói, có như vậy trong một cái chớp mắt cô biết rõ anh không giỏi tranh luận nhưng cô bức bối đến không thở được, không kịp nghĩ gì đến cảm nhận của anh, hờn dỗi nói: “Không sao cả, anh nói đi. Hợp thì tiếp tục, không hợp thì chia tay. Anh nghĩ như vậy đúng không?”
Trần Việt nhìn cô chằm chằm, nét mặt hơi nghiêm lại.
Mạnh Quân hiểu đó là tức giận. Ở bên nhau lâu như vậy, rốt cuộc cũng có một lần cô có thể khiến anh tức giận, cô chỉ muốn chọc anh giận hơn nữa, cô rất giỏi chọc giận người khác, cho nên cười nói: “Không sao cả, dù sao anh cũng đã ngủ với em, không lỗ gì.”
Trần Việt thấp giọng nói: “Em nhất định phải nói như vậy sao?”
Mạnh Quân bỗng đứng bật dậy, tiến lên một bước: “Vốn là như vậy. Anh thích em không nhiều như em thích anh. Em biết anh cảm thấy em cáu kỉnh, nóng nảy, điệu đà, lúc em mới đến nơi này anh còn không muốn nói chuyện với em. Sau này cũng vậy! Nếu không phải em chủ động hỏi anh, anh căn bản sẽ không thổ lộ với em. Ngay cả tương lai như thế nào anh cũng không nghĩ đến, còn sợ phải chịu trách nhiệm với em, ngay cả phát sinh quan hệ cũng là em bám lấy anh!”
Ánh mắt Trần Việt tĩnh lặng, vẻ mặt đau đớn khổ sở, nhìn cô trọn vẹn mười giây, tựa như cuối cùng không có cách nào ứng phó được cục diện giằng co này, anh không nói lời nào, đi ra cửa.
Nhưng anh sợ cô ở nhà một mình sẽ tức giận phát khóc, rốt cuộc cũng không đi xa, đi đến cửa nhà Bách Thụ, bình tĩnh lại, bước xuống một bước ngồi ở bậc thềm, đột nhiên cúi đầu xuống, đưa tay ôm đầu.
Mạnh Quân đuổi theo ra cửa, thấy anh đang ôm đầu cuộn người bất động ở góc sân. Những lời cay nghiệt định nói ra loáng cái bị chặn lại bên khóe môi. Cô đứng đó hai giây, nội tâm đấu tranh, cuối cùng quyết định không đi an ủi anh mà trở về phòng mình.
Ánh nắng chiếu vào bức bình phong, trắng đến lóa mắt. Trong sân yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng chim hót sau núi.
Mạnh Quân ngồi một lúc, không đành lòng, lén đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trần Việt vẫn duy trì tư thế đó, nguyên tại chỗ.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, tim cô thắt lại, thấy mình ăn nói thật quá quắt. Thế nhưng cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ là cố ý, muốn chọc giận anh, làm tổn thương anh, muốn thăm dò giới hạn tình yêu anh dành cho mình.
Trong sân yên tĩnh không một tiếng động. Vân Đóa nằm trên mái ngói phơi nắng, không biết gì về tình cảnh của chủ nhân.
Mạnh Quân cuộn người trong ghế mây, lòng như bị kim châm, cắn môi nghĩ, năm phút nữa cô sẽ ra ngoài ôm anh. Cô chờ đợi, thấy thời gian trôi qua quá chậm, quyết định rút ngắn còn hai phút rưỡi.
Đang mải nghĩ ngợi, một bóng người vụt thoáng qua cửa, Trần Việt đi vào nhà mình.
Vậy mà anh không qua đây??
Mạnh Quân liền đứng bật dậy đuổi theo, vừa bước vào ngưỡng cửa nhà anh thì thấy anh đang lấy khăn lau tay, đôi mắt đỏ hoe, vừa chạm phải ánh mắt của cô, anh lập tức quay đầu sang chỗ khác, đi về phía bàn làm việc.
Mạnh Quân chưa từng nhìn thấy anh khóc, cô đứng đó ngơ ngác, trong lòng dâng lên nỗi hối hận, cô không biết lúc nãy anh khóc, nếu không cô sẽ không hờn dỗi chờ lâu như vậy. Trái tim cô thắt lại, nhẹ nhàng đi đến bên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Anh khóc sao?”
Trần Việt nhìn máy tính, không nói gì.
Mạnh Quân cho rằng anh không để ý đến cô, lại luống cuống, sợ anh có suy nghĩ khác. Cô rối nùi, vừa lo lắng vừa giận: “Sao anh lại khóc? Em đâu có nói sai, vốn dĩ anh không có thích em như em thích…”
Cô im bặt, bởi vì Trần Việt đưa tay che mắt, cánh mũi phập phồng, môi run rẩy, hai vai cũng run lên.
Mạnh Quân sững người đứng yên tại chỗ.
Nhưng anh cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, bàn tay quệt mạnh hai mắt, lúc ngẩng đầu lên, chỉ có đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt nhìn cô đăm đăm.
Anh nói: “Anh đã nghĩ đến.”
“Tương lai cùng em, anh đã nghĩ đến.” Anh mấp máy môi, không kiềm nén được, khóe mắt lại ẩm ướt: “Ban đầu anh muốn chuyển công tác, nhưng có lẽ lãnh đạo không muốn để anh đi. Cho nên anh lại nghĩ ——”
Anh dừng lại, nét mặt khổ sở; Mạnh Quân lập tức hiểu ra, cô muốn nói, bây giờ anh chưa chuẩn bị xong, không muốn nói thì đừng nói. Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, điện thoại di động của Trần Việt đã đổ chuông, đột ngột cắt ngang mọi thứ.
Anh nhìn tên hiển thị trên điện thoại, vội vàng lau mắt, hít thật sâu, hắng giọng một cái mới trả lời: “A lô, thầy ạ?”
Đầu bên kia nói một mạch, Trần Việt đáp: “Dạ. Em sẽ đến ngay.”
Anh đặt điện thoại xuống, lông mi vẫn còn ướt, nhìn Mạnh Quân, nói: “Có chút việc gấp. Trở về anh sẽ nói với em, có được không?”
Mạnh Quân nghe ra ngữ điệu của anh, anh sợ anh đi rồi, cô một mình ở nhà sẽ buồn. Cô cúi đầu nắm lấy tay anh: “Anh… đừng tức giận, lái xe chậm một chút.”
Trần Việt ngẩn người: “Ừm.”
Anh đi ra ngoài, cô đuổi theo ra ngoài hành lang: “Nhất định phải lái xe cẩn thận, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Anh biết rồi.”
Trần Việt đi.
Không hiểu sao Mạnh Quân bỗng cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy bản thân đã phạm phải một lỗi rất nghiêm trọng. Cô chạy vào phòng anh, lấy khăn và chổi định lau bàn quét nhà, nhưng bàn làm việc và sàn nhà anh sạch bong; cô lên lầu định gấp quần áo cho anh, quần áo đã được anh treo trong tủ rất ngay ngắn; cô định giặt giày cho anh, nhưng giày của anh đều đã được giặt sạch sẽ.
Mạnh Quân đi một vòng, không tìm được việc gì để làm, ngồi ở bậc cửa ôm lấy đầu.
Ngồi không biết bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng ngã đổ.
Mạnh Quân giật mình, quay đầu lại chỉ thấy con mèo báo không biết đã trèo lên kệ sách từ lúc nào, làm đổ hết chồng sách trên cùng.
“Vân Đóa!”
Tên đầu sỏ ‘meo’ một tiếng, nhảy lên cầu thang, phóng như chớp lên bậc cao nhất rồi quay đầu nhìn Mạnh Quân, xem cô có truy sát theo không.
Mạnh Quân: “Tao nói cho mày biết, Trần Việt không có ở nhà, tao có thể đánh mày. Đến lúc đó cho dù mày meo meo cũng không ai tới cứu.”
Vân Đóa: “Meo!! Meo!!”
Mạnh Quân: “Mày tố cáo cũng vô dụng! Anh ấy nghe không hiểu. Chờ bị đánh đi. Mày còn muốn làm mèo thì đứng yên đó cho tao!”
Mạnh Quân nhặt hết sách vở dưới đất lên, thấy một chiếc hộp sắt bị rơi nắp, bên trong vương vãi mấy tờ giấy mỏng. Cô nhặt lên xem, màu mực trên giấy đã nhòe theo thời gian.
‘Bạn học Trần Việt, nghe nói cháu thi được hạng nhất. Cô và chú Ngô vui lắm, cô chú không nhìn lầm cháu. Cháu là đứa trẻ giỏi nhất. Sau khi trao đổi, cô chú quyết định tặng cháu thêm 500 tệ học bổng, mong cháu học hành giỏi giang, sau này cống hiến cho đất nước, làm một người có ích cho xã hội…’‘Bạn học Trần Việt, nghe nói dạo này thành tích có phần giảm sút. Biển học vô bờ, học hành dù gian khổ, mong cháu đừng sao nhãng. Thành công của một người quý ở lòng kiên trì. Đừng bỏ cuộc, đừng để những người quan tâm cháu thất vọng…’‘Bạn học Trần Việt, đây là lá thư cuối cùng cô chú viết cho cháu. Biết được cháu đậu đại học A, cô và chú vui mừng khôn xiết. Cháu giỏi lắm, không phụ lòng mong đợi của cô chú. Đại học không phải là điểm kết thúc, mà là điểm khởi đầu, mong cháu trong môi trường mới vẫn tiếp tục chăm chỉ học hành, phấn đấu mỗi ngày. Chúc cháu thành công trong học tập, sau này nhất định phải làm một người có ích cho xã hội, cống hiến cho xã hội…’Mạnh Quân đọc lướt qua rồi xếp mấy tờ giấy lại ngay ngắn. Cô hít sâu một hơi, lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, bức bối không thở được.
Cô nhớ Trần Việt từng nói, anh rất cảm kích đôi vợ chồng đã giúp đỡ mình. Vì vậy mà mấy tờ thư ngắn ngủi cũng được trân trọng cất giữ đến tận bây giờ.
Cô cất mấy tờ giấy vào hộp, xách một chiếc ghế tới, đứng lên ghế, đặt hộp thư cùng những cuốn sách và các vật dụng lặt vặt khác lên kệ.
Cô vừa nhảy xuống ghế, phủi bụi trên tay thì nhìn thấy dưới đất vẫn còn sót lại một phong bì không dán. Cô không định đọc, nhưng khi ngón tay chạm vào, cảm giác đó không phải là thư, mà giống như….
Mạnh Quân cho rằng đó là ảnh thẻ khi còn nhỏ của Trần Việt, cô gõ nhẹ phong bì vào lòng bàn tay, một xấp ảnh thẻ trượt ra.
Cô sửng sốt, người trên ảnh chính là cô. Nền xanh áo trắng, cô gái hướng về ống kính mỉm cười.
Mạnh Quân không nhớ mình từng có tấm ảnh thẻ này, càng không biết vì sao ảnh lại nằm trong tay Trần Việt. Phản ứng đầu tiên của cô là Hà Gia Thụ đã đưa nó cho Trần Việt. Nhưng ——
Không đúng.
Bức ảnh với phông nền màu xanh này rất quen thuộc.
Cô đưa đến gần nhìn thật kỹ, góc trái bên dưới tấm ảnh có một đường hoa văn kỳ lạ, giống như… con dấu của trường?
Là bức ảnh được chụp từ giấy chứng nhận tốt nghiệp của cô!
Cô ngơ ngác, suy nghĩ bỗng chốc trống rỗng.
Sáu tấm ảnh thẻ được in ra, một xấp nhỏ được đặt trong một chiếc túi nhựa nhỏ trong suốt. Tay Mạnh Quân run run, chiếc túi nhựa trên đùi cô, lật lại. Mặt sau tấm ảnh viết hai chữ:
‘Mạnh Quân’
Là nét chữ của Trần Việt.
Trái tim cô run lên, một vết nứt chậm rãi lặng lẽ xé mở. Cô cuống quýt lấy ảnh ra xem, mặt sau của tấm ảnh thứ hai không có chữ, tấm ảnh thứ ba cũng không, tấm ảnh thứ tư, thứ năm cũng không có, cho đến tấm ảnh thứ sáu, hàng chữ viết theo chiều dọc:
‘Ánh nắng chiếu mộc’
Chữ ‘mộc’ cuối cùng là bộ thủ chứ không phải một chữ đơn lẻ, vẫn còn dấu vết bị xóa. Nửa bên phải của chữ ‘mộc’ trống trơn. Giống như ai đó vô thức viết những chữ này, bỗng chợt hoàn hồn, không có can đảm để viết tiếp, định xóa đi nhưng đã không còn kịp.
Nhưng cô biết ba chữ rưỡi còn dang dở phía sau là ‘trên cây hạch đào’.
(*Phần Trần Việt viết dang dở là ‘trên cây hạch đào’ – ‘核桃树上’, Trần Việt vừa mới viết bộ mộc ‘木’ của chữ hạch đào ‘核桃’, ba chữ rưỡi còn lại là ‘亥桃树上’.)Mạnh Quân đột nhiên thấy lạnh buốt, toàn thân run rẩy, ngay cả răng cũng va lập cập.
Cô ấn mạnh thái dương, cuống cuồng hồi tưởng lại chút gì đó, cố gắng nhớ lại khoảng thời gian đại học, nhớ lại tất cả những gì liên quan đến Trần Việt.
Nhưng cô không nhớ ra, không nhớ ra gì cả.
Chàng thiếu niên đó là một cái bóng mơ hồ, trôi dạt trong ký ức của cô.
Nước mắt cô rơi lã chã.
Cuộc sống thực sự không công bằng, càng tốt tính càng dễ bị bắt nạt, càng xấu tính càng cậy thế hung hăng.