Sáng hôm sau, đoàn làm phim quay bổ sung một số cảnh trong trường.
Mạnh Quân lên lớp như thường lệ, thời gian còn lại đều ở trong phòng học nhạc, không gặp người khác.
Giữa chừng cô nhận điện thoại của Nhã Linh. Nhã Linh mắng Tiểu Ngũ té tát, ngay cả những từ như thiểu năng, ngu dốt cũng nói ra. Mạnh Quân cũng không cản. Nhã Linh nói một mạch, cuối cùng hy vọng Mạnh Quân sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài: “Con bé đó còn nhỏ, ít học, sau này chị sẽ dạy dỗ thật nghiêm.”
Ừm, 20 tuổi mà vẫn còn nhỏ. Có điều Mạnh Quân vốn không có ý định làm lớn chuyện này: “Chị không cần lo lắng ở chỗ em. Nhưng cái miệng đó của cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ làm liên lụy đến cả tập thể. Em không vạch trần, sau này cũng sẽ có rất nhiều ‘người khác’ vạch trần, đi không dài.”
Nhã Linh cũng đau đầu, không nói nên lời: “Em có tin được đồ ngu ngốc đó lại là người nổi tiếng thứ hai trong nhóm không?”
Mạnh Quân: “Thời buổi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”
Nhã Linh nghe thấy giọng cô đã dịu lại, mới nói: “Chuyện album của nhóm…”
Mạnh Quân nói: “Công việc là công việc. Em công tư rõ ràng.”
Nhã Linh: “Bé cưng, chị cảm thấy em trưởng thành rồi.”
Mạnh Quân: “Thêm tiền đi.”
Cô để điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện mình thật sự đã thay đổi, tâm trạng không còn dễ dàng kích động với những người và những chuyện xung quanh nữa. Tất nhiên, còn một phần những giận hờn sinh sự vô cớ thì trút hết cho Trần Việt không giữ lại chút nào.
Cô không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.
Khi ở bên Lâm Dịch Dương, cô từng nghĩ cả hai sẽ là một cặp đôi vô cùng ăn ý. Anh ta hát, cô sáng tác. Anh ta ở trên sân khấu biểu diễn, cô ở dưới sân khấu xem, có chung chủ đề cả đời. Nhưng khi Lâm Dịch Dương xuất hiện một lần nữa, cô lại không hề dao động dù chỉ một chút.
Lâm Dịch Dương hỏi cô, ‘em thích gì ở anh ta?’
Cô thích gì ở Trần Việt?
Một bó hoa dại, hay là một lần ngồi xe lửa đi xem phim? Một bát lựu, hay là một hộp bánh vượt qua nửa Trung Quốc?
Cô không nói rõ được, rõ ràng lúc kéo tay anh qua lớp vải màn, tình còn chưa đậm, nhưng ngày qua ngày cô vô thức đắm chìm lúc nào không hay, anh tựa như một đầm lầy tĩnh lặng. Còn đang mải nghĩ ngợi, ngoài sân có tiếng động, đoàn làm phim chuẩn bị rời đi.
Ngoài cửa sổ bầu trời quang đãng, Lâm Dịch Dương lên xe bảo mẫu. Cô đang nhìn thì trưởng nhóm và Tiểu Lục xuất hiện ở cửa: “Chị, bọn em đi trước ạ, tháng sau gặp lại ở Thượng Hải.”
Mạnh Quân mỉm cười: “Thuận buồm xuôi gió.”
Nhóm trưởng nói thêm một câu: “Chị, chị Nhã Linh đã mắng Tiểu Ngũ rồi, chị đừng giận cậu ấy.”
Mạnh quân lắc đầu: “Không đâu. Nói tới, chị còn muốn nhờ các bạn giúp một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Đăng Weibo quảng bá nơi này.”
“Nhất định rồi ạ.” Nhóm trưởng nói.
Tiểu Lục cũng nói: “Em rất thích phong cảnh nơi này, cả con người ở đây, thật sự muốn ở lại thêm vài ngày nữa.”
Mạnh Quân thầm nghĩ, ở lại thêm vài ngày nữa sẽ không có cách nào ở nổi, đối với các bạn mà nói, trải nghiệm nơi này một ngày là đủ rồi.
Cô nói: “Đi đi. Xe đang chờ các bạn.”
Hai cô gái chạy vào trong nắng.
Mạnh Quân nghĩ, nếu không có Trần Việt, cô cũng không có cách nào ở lại nơi này lâu dài. Ngoài sân, những chiếc xe nối đuôi nhau lăn bánh, nhanh chóng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại trời xanh núi biếc phản chiếu trong ô kính cửa sổ.
Sự náo nhiệt của ngày hôm qua tan thành mây khói. Trong những con người đó, e rằng sẽ không có một ai quay trở lại nơi này.
Cô bỗng sực nhận ra, thời gian cô chia xa cũng đã gần kề. Ngón tay ấn mạnh xuống phím trầm, phát ra một âm thanh trầm đục.
…
Không biết vì sao, sau khi đoàn phim rời đi, trong lòng Mạnh Quân như bị tầng tầng mây đen che lấp. Nói không rõ, không thấu.
Những ngày sau đó, cô gần như ngắt kết nối, không chơi điện thoại, không muốn nhìn thế giới bên ngoài, cô ở trong thế giới của mình, cũng không muốn nhận điện thoại của người nhà, dù Mạnh Thư Hoa nói rằng Dư Phàm không còn giận nữa, cô cũng không quan tâm.
Cô trở nên bám Trần Việt hơn.
Đêm nào cô cũng ngồi bên cạnh bàn làm việc của anh chơi đàn guitar. Có đôi khi không đánh đàn mà trực tiếp ngồi trong lòng anh. Thi thoảng anh sẽ vừa ôm cô vừa làm việc, nhưng phần lớn thời gian là ngồi ôm cô.
Trần Việt biết rõ, vẻ lo lắng buồn bã mơ hồ của cô đến từ chuyện chuẩn bị rời đi và mỗi người một nơi sắp tới, cũng đến từ công việc – cô rời đi, học kỳ này cũng kết thúc, cô không nỡ xa học sinh.
Có lẽ, cũng liên quan đến thời tiết.
Mùa mưa đến.
Buổi sáng hôm đó, lúc Mạnh Quân chuẩn bị đi đến trường, mưa to như trút nước. Mưa đổ xuống mái hiên như bức màn trắng xóa. Cô lần dọc theo hiên nhà sang nhà Trần Việt, giống như đi trong Thủy Liêm động. Trần Việt cũng đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi làm.
Mạnh Quân nói: “Anh có dư ô không?”
Trần Việt: “Mưa này ô không che được.”
Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc áo mưa lớn màu xanh thẫm, giống như một chiếc áo choàng rộng.
Mạnh Quân lẩm bẩm: “Màu sắc giống của đàn ông mặc.”
Trần Việt buồn cười: “Vốn là để anh mặc. Em mặc bộ này.” Anh lấy ra một túi áo mưa mới, là màu hồng nhạt.
Mạnh Quân kinh ngạc: “Anh mua lúc nào vậy?”
“Đi Thượng Hải lần trước.” Trần Việt nói: “Nghĩ mùa mưa sắp đến.” Anh lại lấy một đôi ủng đi mưa màu be mới tinh bên tường, nói: “Em cởi giày cho vào túi, mang đến trường rồi đổi lại.”
“Dạ.”
Trần Việt mặc áo mưa cho cô, áo mưa nhựa rất dày và nặng, không có khóa kéo hay nút cài. Áo mưa trùm đầu rất dài, vạt áo phủ qua ủng, cảm giác hết đỗi an toàn. Trên mũ còn có một vành rộng trong suốt che mưa.
Trần Việt cột chặt dây mũ cho cô, chỉ lộ ra mắt, mũi và miệng. Mạnh Quân đập hai cánh tay phành phạch, nói: “Áo mưa này xịn quá, anh mua ở đâu vậy?”
Trần Việt cười: “Tìm trên mạng. Có gì mà xịn hay không.”
“Rõ ràng chất lượng rất tốt, em sờ ra được.” Mạnh Quân nói: “Anh Bách Thụ lái xe đi rồi ạ?”
“Ừm. Gần đây mưa nhiều. Anh ấy phải đi tuần tra. Chúng ta đi xe ba gác.”
“Không sao.” Mạnh Quân nói. Chiếc áo mưa dày này của cô đủ để che mưa gió, “Tuần tra cái gì vậy?”
“Sợ có sạt lở đất. Nếu tiếp tục mưa thế này, thanh niên sống gần đây và cả các thầy trong trường đều phải đi tuần.”
Mạnh Quân nói: “Vậy đám nhóc kia vui rồi, không cần đi học.”
Trần Việt cho giày của cô vào túi ni lông, để Mạnh Quân ôm trước ngực.
Hai người cùng nhau ra cửa. Mưa xối xả đập vào áo mưa kêu lốp bốp. Mạnh Quân còn cảm thấy rất thú vị. Trần Việt vịn cô ngồi lên ghế phía sau xe ba gác, cô ngồi trên ván gỗ, cả người núp trong áo mưa, cúi đầu nghe tiếng mưa táp vào người, dòng nước xuôi theo áo mưa chảy xuống, rơi lên đôi ủng của cô và sàn xe.
Cô yên lặng lắng nghe mưa gió, cảm thấy mình đã được trải nghiệm cảm giác của một cây nấm, hoặc, một cây măng, cảm giác của một cây non.
Cô nói: “Trần Việt, em là một cây nấm.”
Anh ở phía trước khẽ cười.
Cô nói: “Vậy anh là gì?”
Anh nói: “Giống em.”
Cô nói: “Anh muốn làm nấm tay xanh hay nấm tùng nhung?”
Anh nói: “Cái nào cũng được, nằm bên cạnh em là được rồi.”
Đôi ủng đi mưa của cô đạp nhẹ vào vũng nước nhỏ trên xe, cô nói: “Được ạ.”
Mạnh Quân tới trường, lên hành lang, đi vòng qua vòng lại trước cửa văn phòng để áo mưa ráo bớt nước mới cởi ra, trên người không ướt chút nào, vào phòng thay giày, hai chân cũng khô ráo ấm áp.
Mấy thầy cô Mai Lan Trúc Cúc đi từ ký túc xá qua, dù cách đó không xa và có che ô nhưng vẫn bị nước mưa táp ướt.
Mạnh Quân cầm điện thoại chụp ảnh chiếc áo mưa treo trên tường và đôi ủng đi mưa bên cạnh, còn dùng phần mềm chỉnh ảnh gắn thêm một chuỗi trái tim nhỏ màu hồng.
Sau khi dạy xong một tiết, Mạnh Quân gọi điện hỏi Nhã Linh khi nào tập ‘Let’s Go Again’ ở huyện Nhược Dương được phát sóng. Nhã Linh nói còn sớm, phải đợi đến tháng sau.
Mạnh Quân bỗng thấy tiếc nuối. Vốn dĩ cô muốn cùng xem chương trình với các bạn nhỏ, chia sẻ phong thái của bọn trẻ trên tivi. Lí Đồng an ủi cô, nói đến lúc đó sẽ quay video cho cô xem.
Mạnh Quân hy vọng cô ấy sẽ quay Long Tiểu Sơn và Tây Cốc thật nhiều: “Em hy vọng hai đứa sẽ từ từ thay đổi trở nên hoạt bát hơn một chút.” Còn nói: “Cũng mong giáo viên dạy nhạc sau đến sẽ không giải tán dàn đồng ca, vẫn tiếp tục…”
Lí Đồng nói: “Yên tâm đi. Ngày nào chị cũng quay video đăng lên mạng, em có thể xem bất cứ lúc nào, nếu không hài lòng, cứ về đây đánh chị.”
Mạnh Quân nhoẻn miệng cười, sao cô có thể không yên lòng. So với cô, Lí Đồng tận tâm hơn nhiều. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa ngừng.
Trận mưa này kéo dài suốt tuần vẫn không có dấu hiệu ngơi hạt, sau đó, đúng như những gì Trần Việt nói, vì lực lượng lao động của thị trấn quá ít nên các thầy trong trường, bao gồm cả Nghiêm Lâm đều phải đi tuần tra. Rất nhiều tiết học bị bỏ trống, Mạnh Quân tạm thời được dạy tăng thêm rất nhiều tiết nhạc, cô rất vui. Trong khoảng thời gian cuối cùng này có thể dành nhiều thời gian hơn cho bọn trẻ, không còn gì vui bằng.
Tiếng hát của bọn trẻ hòa trong tiếng gió mưa, là hình ảnh đẹp đẽ nhất trong lòng cô trong khoảng thời gian đó.
Cuối tuần đó, Trần Việt đi sớm về trễ, còn bận rộn hơn so với ngày thường. Anh nói mưa kéo dài lâu như vậy, sợ thiết bị và đường dây bị hỏng, đến lúc đó các thị trấn lân cận cũng sẽ bị mất điện. Đội công nhân bảo trì của địa phương quá bận rộn, các kỹ sư cũng phải đi kiểm tra. Mạnh Quân đáp ‘dạ’, ở nhà một mình với Vân Đóa, thỉnh thoảng lấy đàn xuống gảy, một người một mèo ngồi trên ngưỡng cửa ngắm mưa cả ngày.
Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là, dù mưa to đến đâu trong sân cũng không đọng nước mà ào ào chảy hết ra ngoài sân theo các rãnh nhỏ giữa các phiến đá xanh.
Cũng không thấy Bách Thụ đâu, suốt mấy ngày nay anh ấy ngủ không yên, sợ có sạt lở đất.
Đến thứ Hai hôm đó, hơn bảy giờ sáng, Trần Việt và Mạnh Quân đang chuẩn bị ra ngoài, Bách Thụ gọi điện đến, giọng vô cùng khẩn cấp. Trần Việt cúp máy xong thì bảo Mạnh Quân tự mình đến trường, anh phải đến phía tây thị trấn một chuyến. Bách Thụ nói ngọn núi bên đó xuất hiện mấy vết nứt, phải sơ tán người dân.
Mạnh Quân vội nói: “Em không sao, anh đi nhanh đi. Chú ý an toàn nha.”
Trần Việt đáp lại ngắn gọn, vừa đi ra ngoài liền lập tức gọi điện cho đồng nghiệp đến hỗ trợ. Đến cả thời gian chào Mạnh Quân cũng không có, hối hả lên xe rời đi.
Mạnh Quân đội mưa đi đến trường, gặp mấy thầy giáo đang vội vã chạy ra cổng, nói: “Cô Mạnh, đừng cho học sinh chạy lung tung nhé, phải ở hết trong trường.”
Mạnh Quân vội gật đầu: “Được.”
Cô chạy đến tòa nhà giảng dạy, trong lòng bỗng dâng lên một ý thức trách nhiệm lạ lẫm nhưng hết đỗi mãnh liệt, cô phải bảo vệ bọn trẻ, không để chúng chạy lung tung. Nhưng — cô không có cơ hội đó. Các cô giáo chủ nhiệm của trường đều ở đó, tiếng đọc bài buổi sáng trật tự vang lên trong từng lớp học. Không cần giáo viên dạy nhạc là cô hỗ trợ.
Mạnh Quân ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi xối xả bên ngoài, lắng nghe vang vọng tiếng đọc sách, cảm thấy nơi này của thế giới thật yên bình. Thảo nào dù xa xôi đến đâu cũng phải có trường học.
Tòa nhà giảng dạy ngay ngắn trật tự, giống như được chụp trong một chiếc lồng thủy tinh an toàn. Giờ ra chơi, các bạn học sinh chạy nhảy chơi đùa trên hành lang, tiếng cười nói rộn ràng. Cho đến lúc, không biết có học sinh nào đó nói: “Nghe nói có người bị vùi lấp trong bùn.”
“Ai vậy?”
“Không biết. Trạm phát điện.”
“Không phải anh Trần Việt chứ?”
“Không biết, chỉ nghe thầy cô nói.”
Mạnh Quân sửng sốt, đi ra ngoài định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc chuông vào học vang lên, học sinh ngang dọc chạy về lớp, không tìm thấy người vừa nói. Cô đứng sững hai giây, vọt vào phòng, mặc áo mưa lao vào màn mưa. Mưa xối xả giội xuống đỉnh đầu cô, đập lộp độp vào áo mưa như tiếng sấm. Cô gọi điện cho Trần Việt, cơ hồ không nghe được âm thanh tút tút chờ máy, nhưng có thể nhận ra giọng nữ máy móc nói tiếng phổ thông sau đó.
Mạnh Quân hốt hoảng, nhưng lại tự nhủ không sao, có lẽ học sinh nghe nhầm, nhưng bước chân không ngừng tăng tốc, từng bước chạy về phía tây thị trấn.
Thị trấn Thanh Lâm nằm trên sườn dốc của thung lũng, trung tâm thị trấn nằm ở phía đông, chính là nơi Mạnh Quân ở và làm việc, vì thảm thực vật được bảo vệ tốt và hệ thống thủy lợi hoàn thiện nên nguy cơ sạt lở đất rất thấp. Trong khi khu vực phía tây trước kia bị nhiều tác động của con người chặt rừng lấy gỗ, làm nương rẫy, dù mấy năm trở lại đây đã chuyển đổi từ canh tác nông nghiệp sang trồng rừng, nhưng vẫn còn tiềm ẩn rất nhiều rủi ro khi phải đối mặt với những đợt mưa xối xả kéo dài.
Mạnh Quân tất tả bước không ngừng, vừa ra khỏi phía đông thị trấn, vẫn còn đi trên con đường núi, đã nhìn thấy một mảng cây cối màu xanh trượt dài ở phía sườn núi đối diện giống tấm giấy dầu bị kéo căng rách toạt, màu xanh lá lập tức bị chôn vùi, biến thành dòng sông bùn từ sườn đồi cuồn cuộn đổ xuống như thác lũ. Mười mấy ngôi nhà đổ sập như những khối gỗ xếp hình chìm lún vào trong.
Mạnh Quân bàng hoàng, lúc này trên đường núi đã có những người dân đầu tiên di tản khỏi vùng sạt lở, tốp năm tốp ba khó nhọc bước đi trong mưa, phần lớn là người già và trẻ nhỏ. Cô vội vàng chạy đến đón, thốt ra một câu phương ngữ Vân Nam sứt sẹo: “Có người bị chôn rồi?”
Người già trẻ con không hiểu được khẩu âm của cô, ánh mắt thẫn thờ. Cô chạy nhanh về phía trước, khó khăn lắm mới gặp được một đứa bé bảy tám tuổi, hỏi: “Có người bị chôn vùi sao?”
“Phải.” Cậu bé chỉ ra sau, “Một người làm cối xay gió.”
Khoảnh khắc đó, Mạnh Quân chỉ cảm thấy cơn mưa xối xả trên đỉnh đầu đập tan cô ra từng mảnh, cô hối hả ngược dòng người chạy về phía tây. Một người đàn ông trung niên phụ trách đội sơ tán nhìn thấy liền ngăn lại: “Cô bé, đừng chạy về hướng đó!”
Mạnh Quân dồn sức gạt tay ông ấy ra, cô không suy nghĩ bất cứ thứ gì, không dám nghĩ, tiếng thở dốc dồn dập át đi tiếng nói trong lòng, cô không muốn nghe. Nỗi sợ hãi bủa vây cô như mưa gió đang ào ào trút xuống lúc này, cô liều mạng muốn trốn chạy, nhưng vô dụng, nó là một tấm lưới ùn ùn kéo đến phủ chụp xuống, cô sợ đến mức trái tim như muốn vỡ tung.
Cô chạy một mạch về phía tây thị trấn, gần hiện trường nơi xảy ra tai nạn là một mớ hỗn độn. Đàn ông, thanh niên hét lớn: “Chạy mau! Đừng thu dọn nữa!” Bọn họ cõng người già, chuyền tay nhau những đứa trẻ, vừa chỉ đạo sơ tán vừa chạy khỏi khu vực nguy hiểm, bốn bề hỗn loạn. Ánh mắt Mạnh Quân hốt hoảng, tìm kiếm giữa vô số áo mưa màu xanh màu đen, các loại ô đủ màu sắc, bỗng nhìn thấy một người đàn ông nằm sõng soài trên mặt đất bên đường, ống quần và giày dính đầy bùn đất không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu. Một người khác mặc áo mưa màu đen ngồi xổm bên cạnh người đàn ông đó, đưa lưng về phía Mạnh Quân.
Trái tim Mạnh Quân phút chốc như bị xuyên thủng, trong mắt ngập đầy nước mưa, trời đất quay cuồng, cô lảo đảo giẫm lên đám nhánh cây gãy đổ khắp mặt đất chạy tới, bỗng sửng sốt, nước mắt nóng hổi hòa cùng nước mưa lạnh buốt chảy dài trên má, tầm nhìn rõ ràng trở lại — người nằm dưới đất vẫn dính đầy bùn đất, nhưng đã được rửa sạch quá nửa, đang thở nặng nhọc dưới mưa tầm tã, đó là đồng nghiệp của Trần Việt.
Cô thoáng ngây người, sau đó lại hoảng hốt hỏi người mặc áo mưa đen kia: “Trần Việt đâu?”
Người mặc áo mưa đen ngẩng đầu lên, là Nghiêm Lâm, cậu ta kinh ngạc: “Sao chị lại ở đây?”
Mạnh Quân lo lắng đến mức không còn giữ được bình tĩnh, hét lên: “Hỏi cậu Trần Việt đâu?”
Nghiêm Lâm sửng sốt, chỉ ra phía sau cô: “Không phải… ở ngay sau lưng chị sao?”
Mạnh Quân quay phắt đầu lại, cách màn mưa trắng xóa, Trần Việt đứng sau cô hai ba mét đang ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi, kinh ngạc nhìn cô. Cả người anh bê bết bùn, mũ áo mưa đã bị gió thổi thốc ra sau cũng không có thời gian trùm lại, mái tóc đen ướt sũng. Có người đón lấy đứa bé trong tay anh, anh lau nước mưa trên mi mắt như muốn nói gì đó với cô, nhác thấy gì đó, anh bỗng quay người lại đi tới trước gào lên với người đang ở trong nhà: “Đừng có lấy đồ nữa! Đi ra nhanh lên! Không cần con nữa phải không?!”
Bách Thụ cầm loa hét lớn, cổ họng gần như tắc nghẹn: “Những người còn lại! Mau sơ tán! Mấy người đúng là không cần mạng mà! Dắt con, đi nhanh lên! Đồ đạc tài sản chờ tạnh mưa rồi đến lấy! Chạy mau!”
Người già, phụ nữ, trẻ em nháo nhào chạy ra khỏi nhà, Trần Việt vội quay lại nhìn Mạnh Quân, giọng nghiêm túc: “Em về trước đi. Anh không đưa em về được.”
Tim Mạnh Quân đập loạn xạ, nhưng lại gật đầu lia lịa: “Em đi ngay đây, đi theo bộ đội. Anh yên tâm, không cần lo lắng cho em.”
Cô toan xoay lưng đi theo dòng người, nhưng Trần Việt đã bước tới mấy bước, giơ tay lên, cách lớp mũ áo mưa chạm vào gáy cô. Cô sửng sốt, nhưng anh không nói gì, vỗ nhẹ vào sau gáy cô, ý bảo cô đi đi.
Mạnh Quân vội nhìn anh: “Anh chú ý an toàn.”
Anh cũng nhìn cô: “Yên tâm.”
Cô quay về cùng đoàn sơ tán, đi được một đoạn quay đầu nhìn lại, chiếc áo mưa màu xanh đậm của Trần Việt đã hòa vào màn mưa, nhòe đi.
Phần lớn đám đông di tản là người già và trẻ em, đi rất chậm. Rõ ràng là đang sơ tán, nhưng ai nấy đều có vẻ bình tĩnh, không hề hoang mang sợ hãi, có lẽ vì phía sau họ có những con người sẵn sàng xông pha vào hiểm nguy như vậy. Mạnh Quân chậm rãi bước trên con đường núi dưới cơn mưa nặng hạt, cô được bao phủ trong áo mưa, yên bình trong góc nhỏ của riêng mình.
Sau gáy như vẫn còn lưu lại cảm giác anh chạm vào khi nãy, an toàn vững dạ yên lòng, hình như chỉ đơn giản như vậy, anh đã phong ấn trái tim cô.
Anh tốt biết nhường nào, nhất định anh rất yêu miền Tây, yêu núi rừng.
Cô bỗng nhiên quyết định, ở lại đây, ở lại nơi này. Anh ở đâu, cô ở đó. Nhưng chính ý nghĩ đột ngột và đầy quyết tâm này khiến cô nhận ra cô yêu anh sâu đậm từ khi nào chẳng rõ. Cô lại cảm thấy buồn, thậm chí có đôi chút sợ hãi. Cô lo được lo mất mà nghĩ rằng, nếu thời gian có thể dừng lại ngay lúc này thì tốt biết mấy, đừng tiến quá xa về phía trước, cô không muốn đi đến tương lai. Đúng như lời ba nói, cho dù cô ở lại đây cũng không thể ở mãi mãi. Nếu như cuối cùng có một ngày phải tan vỡ, cô phải làm sao bây giờ.
Lần này, cô nhất định không thể gượng dậy nổi.
Sau khi về trường, Mạnh Quân phờ phạc, gục trên bàn làm việc ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng không biết bao lâu, nghe thấy Mai Lan Trúc Cúc nói toàn bộ đã sơ tán an toàn, không ai bị thương.
Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mưa đã tạnh từ lúc nào. Bên ngoài nắng chói chang, bầu trời trong xanh như được gột rửa, núi rừng sáng bừng như một bức tranh thủy mặc.