Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 227




Bởi vì Thái Tử bị phế, năm nay kinh thành tiếng pháo trúc dường như cũng không vang lên như cũ. Dù sao dân chúng cũng biết Gia Hòa đế hiện tại tâm tình khẳng định không tốt. Nhi tử muốn giết hắn, sủng phi mất mạng, đổi thành ai có thể có tâm tình tốt a?

"Phụ thân đâu?"

Ăn xong cơm chiều, Phó Dung ngồi trên giường dỗ Trăn ca nhi, tiểu tử chơi yên lành, đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.

Đã hai ngày không nhìn thấy Từ Tấn, Trăn ca nhi nhớ phụ thân.

Phó Dung cười đem nhi tử ôm vào ngực dỗ: "Phụ thân chiếu cố Hoàng tổ phụ đâu, Hoàng tổ phụ tốt rồi phụ thân liền trở về."

Trăn ca nhi không mấy hài lòng đáp án này, trong mắt phượng rất giống Từ Tấn, ánh lệ lấp lánh: "Ta nhớ phụ thân..."

Nhìn tiểu tử trong mắt chớp động ánh lệ, Phó Dung tim cũng run theo, âm thanh càng ôn nhu, "Trăn ca nhi không khóc, ngươi nghe nương nói, ngày nào phụ thân sinh bệnh, ngươi có thể chiếu cố hắn hay không a?"

Trăn ca nhi dùng sức nghĩ một chút, hắn đã biết sinh bệnh là ý gì, nghĩ xong lại rớt nước mắt: "Phụ thân không sinh bệnh!"

Phó Dung bật cười, vỗ nhè nhẹ lưng hắn: "Phụ thân không bệnh, là Hoàng tổ phụ bị bệnh, Hoàng tổ phụ là phụ thân của phụ thân, cho nên phụ thân phải chiếu cố hắn a, Trăn ca nhi đừng gấp a, Hoàng tổ phụ vừa tốt phụ thân sẽ trở về, phụ thân cũng nhớ Trăn ca nhi đâu."

Trăn ca nhi hiểu chuyện, nghe mẫu thân giải thích, không khó chịu nữa, vừa muốn hướng trong ngực mẫu thân đụng đụng, bỗng nhiên nhìn thấy trước giường thêm một đạo thân ảnh quen thuộc, cao lớn như vậy... Trăn ca nhi lập tức quay đầu nhìn lên trên, thấy phụ thân ôn nhu cười, tiểu tử vui vẻ dựa vào mẫu thân leo lên trên, bất chấp lồng ngực mẫu thân có thể bị hắn ấn đau, toét miệng với phụ thân.

Từ Tấn đưa tay, thoải thoải mái mái đem nhi tử ôm tới trong ngực, hung hăng hôn một cái: "Trăn ca nhi tại sao lại khóc?"

"Ta nhớ phụ thân..." Trăn ca nhi ôm chặt cổ phụ thân, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn tại đầu vai phụ thân, lo sợ lại không thấy phụ thân.

Nhi tử quyến luyến mình như vậy, cảm nhận lệ ướt, Từ Tấn cũng không muốn lúc này giáo huấn nhi tử, không cho phép khóc. Thoát giày leo vào trong giường, đối mặt Phó Dung nằm nghiêng, bàn tay to đem thê tử bên cạnh ôm vào trong ngực, giữa hai vợ chồng chỉ cách Trăn ca nhi của bọn họ.

Phó Dung thấy hắn áo khoác đều đã thoát, phỏng chừng là ở gian ngoài đợi cho hàn khí trên người không còn mới vào, đau lòng ôm lấy eo hắn, nhìn hắn hỏi: "Phụ hoàng thế nào?"

"Khá hơn nhiều, có mẫu thân chiếu cố, Nùng Nùng không cần lo lắng." Từ Tấn sờ sờ mặt nàng, "2 ngày này có bị dọa sợ hay không?"

Phó Dung gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, thấy Trăn ca nhi bộ dáng đáng thương như thằn lằn gắt gao bấu víu Từ Tấn, nàng bật cười nói: "Trước không nói cái kia, chàng nhanh dỗ dành con của chúng ta đi, không thấy phụ thân, Trăn ca nhi thực ủy khuất có phải hay không?"

Trăn ca nhi gật đầu, còn gạt lệ lên ngực Từ Tấn đâu.

Từ Tấn thở dài một tiếng, cố làm ra vẻ khoa trương nói: "Ta mệt mỏi quá a, ai dẫm dẫm lưng cho ta?"

"Ta dẫm!" Trăn ca nhi thích nhất cùng phụ thân chơi, thích ngồi trên lưng phụ thân cưỡi ngựa, cũng thích lúc phụ thân mệt dẫm lưng cho phụ thân. Từ Tấn vừa nói xong, tiểu tử lăn lông lốc đứng dậy. Từ Tấn đổi thành nằm sấp, Trăn ca nhi được mẫu thân nâng đỡ dẫm lên, lảo đảo, từ bả vai tới ngang hông Từ Tấn tới tới lui lui, đạp vào chỗ nào Từ Tấn giả trang kêu đau, hắn liền khanh khách cười.

Phó Dung lặng lẽ chỉ chỉ mông Từ Tấn.

Trăn ca nhi chân nhỏ phá hư một cước liền dẫm qua, còn đặc biệt dùng sức, giống dậm chân hù dọa người.

Từ Tấn xoay người muốn dậy, làm bộ muốn đánh hắn, Trăn ca nhi cười khanh khách bổ nhào trong ngực mẫu thân. Phó Dung cũng thích bồi nhi tử nháo, ôm hắn trốn đến góc giường, dùng thân thể của mình cản trở tiểu tử. Trăn ca nhi khẩn trương mà nhìn phụ thân sít gần tới, thấy phụ thân muốn ôm mẫu thân đi, hắn ôm cổ mẫu thân không cho phép phụ thân ôm...

Một nhà 3 người náo loạn một trận, Trăn ca nhi mới buồn ngủ, dụi mắt bổ nhào vào trong ngực Phó Dung.

"Đêm nay để hắn ngủ bên này đi." Từ Tấn hôn nhẹ cái ót nhi tử, ôn nhu nói.

Phó Dung "Ân" một tiếng, chuyên tâm dỗ nhi tử đi ngủ trước.

Từ Tấn bình tĩnh nhìn nàng.

Mùa đông ban đêm, Phó Dung mặc một bộ áo khoác hồng nhạt, trên vạt áo thêu đóa anh đào nhỏ màu trắng, rèm mi buông xuống ngóng nhìn nhi tử, môi đỏ nhẹ nhàng mấp máy, phát ra âm thanh mềm nhẹ nhất, rõ ràng là đang dỗ Trăn ca nhi, lại cũng dỗ được hắn an tâm thỏa mãn.

Từ Tấn giơ chân lên, đè lên đùi Phó Dung.

Phó Dung giương mắt, thấy nam nhân ánh mắt ôn nhu không giống như là động tâm tư, liền cười cười, xinh đẹp như hoa.

Trăn ca nhi ngủ say, Từ Tấn thật cẩn thận đem hắn ôm vàotrong giường, bởi vì tối hôm qua Trăn ca nhi chính là ngủ ở chỗ này, gối đầu của hắn cũng ở chỗ này đâu. Giúp nhi tử đắp chăn xong, Từ Tấn nhẹ nhàng hôn hắn một cái, quay người đem Phó Dung ôm vào trong ngực, ôm thật chặt.

Đêm đông ôm nhau, càng chặt càng kiên định, Phó Dung hôn cằm Từ Tấn: "Vương gia ăn rồi?"

"Ăn rồi." Từ Tấn dịch chuyển xuống, nhìn ánh mắt nàng: "Thái Tử bị phế, cao hứng hay không?"

Phó Dung trong lòng nhảy dựng, cẩn thận quan sát thần sắc hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia cao hứng sao?"

Từ Tấn chưa bao giờ ngoài sáng nói với nàng hắn muốn cái vị trí kia, Thái Tử ở thì đó dù sao cũng là ý niệm đại nghịch bất đạo. Từ Tấn không tin nàng hoặc là lo lắng nàng hớ miệng, không nói với nàng cũng là bình thường. Bây giờ nhìn trong mắt hắn sáng rọi đoạt người, chẳng lẽ hắn muốn nói với nàng?

Phó Dung tim đập nhanh hơn.

Thành thân lâu như vậy, nàng còn cẩn thận như vậy, lo sợ ở trước mặt hắn nói lỡ lời, lo sợ hắn trách cứ nàng. Từ Tấn có chút thất bại cũng có chút bất đắc dĩ, nghĩ không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm tới tình trạng nào Phó Dung mới có thể không sợ hắn, chỉ có không sợ, mới là thật sự đem hắn làm trượng phu nhìn đi? Nàng sợ, liền thuyết minh nàng không quên thân phận của hai người.

Là bởi vì hắn rất ít khi nói với nàng lời trong lòng?

Từ Tấn xoay người, ngăn chặn Phó Dung, nhìn thẳng mắt nàng, thấp giọng hỏi: "Ta rất cao hứng, Nùng Nùng biết tại sao không?"

Phó Dung mờ mịt lắc đầu.

Từ Tấn ở trong lòng quát một câu tiểu hồ ly, tiếp tục nhắc nhở nàng: "Nàng nói, Thái Tử bị phế, còn lại mấy người hoàng tử chúng ta, phụ hoàng sẽ hướng vào ai chọn Thái Tử mới?"

Phó Dung khiếp sợ mà mở to mắt, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là vương gia?"

Từ Tấn cắn cái mũi nàng: "Giật mình như vậy làm cái gì, chẳng lẽ nàng cảm thấy bản vương không xứng?"

Phó Dung vội vàng giải thích: "Không phải, chính là... Phụ hoàng nói với vương gia, hay là vương gia đoán?"

Từ Tấn nhìn chằm chằm vào nàng, không trả lời mà hỏi lại: "Nùng Nùng không cần để ý tới những kia, chỉ cần nói cho ta, nàng hi vọng ta ngồi lên cái vị trí kia sao?"

Phó Dung bản năng mà cân nhắc một cái đáp án thích hợp nhất, nhưng nam nhân dường như nhìn thấu tâm tư nàng, chăm chú nhìn nàng, bức nàng nói ra ý nghĩ sâu trong nội tâm. Phó Dung không dám nhìn lại hắn, nàng nhắm mắt lại, ôm chặt eo hắn nói: "Ta muốn, vương gia, ta muốn chàng ngồi lên cái vị trí kia, không phải bởi vì ta muốn cùng chàng hưởng vinh quang, mà là không muốn người khác ngồi vào, sau đó ngược lại đối phó chúng ta. Vương gia, triều đình đại sự ta hiểu không nhiều, nhưng ta biết, lấy vương gia hùng tài vũ lược, mặc kệ ai đăng lên vị trí kia, đều sẽ áp chế vương gia trước tiên. Ta không muốn vương gia bị người chọc, không muốn Trăn ca nhi chúng ta bị nhi tử người khác khinh thường khi dễ, ta cũng không muốn quỳ trước các nàng, không muốn quỳ trước Khang vương phi muốn lợi dụng ta, không muốn quỳ trước Thành vương phi có thù sâu hận lớn cùng ta, càng không muốn quỳ..."

"Vậy thì không cần quỳ." Từ Tấn hôn nàng, hôn đến khi nàng bình tĩnh trở lại, thân thể không run rẩy hưng phấn nữa Từ Tấn mới buông ra, nâng mặt nàng nói: "Nùng Nùng, hiện tại ta nói cho nàng biết, nàng không cần quỳ trước các nàng ấy, bất luận kẻ nào, bởi vì ta nhất định sẽ ngồi lên vị trí kia. Phụ hoàng chủ động cho ta là tốt nhất, hắn không cho, ta cũng sẽ làm cho hắn phải cho."

Hắn giọng nói tuy thấp, bên trong bá khí hào hùng lại không giảm bớt nửa phần.

Phó Dung thích Từ Tấn như vậy, nàng từng phản cảm hắn cậy thế khi dễ nàng, lại thích xem hắn đối xử với người ngoài như thế.

Nhưng nàng không ngốc đến mức tin tưởng Từ Tấn muốn làm hắn liền có thể thuận lợi như nguyện...

"Vương gia," vui mừng qua đi, Phó Dung cẩn thận nhắc nhở, "vương gia đã có tâm với vị trí kia, người khác nói không chừng cũng có. Trước mắt vương gia quả thật là thích hợp nhất để làm Thái Tử, nhưng vương gia cũng phải càng thêm cẩn thận, miễn cho bị người khác hãm hại, vương gia từng nói, thà rằng cẩn thận, cũng muốn để phòng ngộ nhỡ."

Từ Tấn cười, biết nàng lo lắng cái gì, hắn nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, Nùng Nùng chỉ cần an tâm chiếu cố nhi tử, chuyện bên ngoài ta đều nắm chắc, bất cứ dị thường nào ta đều sẽ đề phòng. Tựa như lần trước nàng nói An vương và Khâu Đạc lén hẹn hò một chuyện, ta đã phái người đi tra, cuối tháng tin tức hẳn có thể tới. Phụ hoàng vẫn đề phòng An vương, thật sự ta phát hiện An vương cùng Khâu Đạc có mưu đồ, chỉ cần bẩm báo phụ hoàng, phụ hoàng lập tức sẽ thu thập hai người kia."

Phó Dung sợ nhất chính là An vương, nghe Từ Tấn có chủ định sẵn như thế, nàng lần đầu tiên đối với tương lai không lo sợ như vậy.

Nàng cười đến an tâm mĩ lệ, Từ Tấn chẳng biết tại sao động tình, nhẹ nhàng hôn.

Phó Dung mềm mại đón ý nói hùa, đợi nàng phát hiện Từ Tấn muốn động thật sự, không khỏi đè tay hắn lại, nghiêng đầu nhìn nhi tử ngủ say bên trong: "Tối mai đi, Trăn ca nhi ở đây..."

"Nàng cảm thấy ta có thể chờ đến tối mai?" Từ Tấn xấu xa dán vào nàng, làm cho nàng cảm nhận hắn không thể nhẫn, một bên cởi xiêm y nàng một bên ở bên tai nàng dỗ: "Nùng Nùng không sợ, Trăn ca nhi thích nhất mẫu thân đong đưa hắn ngủ, chúng ta lung lay nhiều, hắn ngược lại ngủ được càng ngon, Nùng Nùng nói có đúng hay không?"

Hắn vô sỉ, Phó Dung chặn miệng hắn lại.

Từ Tấn không thích nàng dùng tay che, chính mình tìm địa phương...

Bất quá hắn tuy ngoài miệng vô lại, kỳ thật cũng sợ ồn tỉnh nhi tử, cho nên cuối cùng dùng chăn bọc Phó Dung đem nàng ôm tới góc tường. Bức tường bền chắc sẽ không động, tuyệt đối sẽ không chọc tỉnh nhi tử.

Một đêm xằng bậy, ngày hôm sau hai vợ chồng đều dậy trễ, vẫn là bị Trăn ca nhi nháo tỉnh.

Ngày mười sáu đủ loại quan lại một lần nữa thượng triều, Gia Hòa đế ngày đó liền hạ chỉ phong Thục phi làm Hậu, lệnh cho Khâm Thiên giám chọn ngày tốt, Lễ bộ chuẩn bị.

Thục phi thành tân hậu, Túc vương Hoài vương dưới gối nàng đảo mắt liền biến thành đích tử chính cung.

Liên tưởng đến Khang vương của Hoàng Hậu đã mất lưu lại trò trống không thành, Thành vương mẫu phi bị định tội, Gia Hòa đế cử chỉ lần này rõ ràng có ý tứ trải đường cho hai huynh đệ Túc vương Hoài vương. Hoài vương nhỏ tuổi vô công, thế nào cũng không vượt qua chiến công hiển hách của huynh trưởng, Túc vương Từ Tấn nhất thời thành trữ quân được mọi người chọn trong lòng.

Lục tục có triều thần thượng tấu, thỉnh Hoàng Thượng sớm ngày chọn trữ quân khác, lấy xã tắc làm căn bản.

Nhưng Gia Hòa đế cũng không như bọn họ sở liệu phong Từ Tấn làm Thái Tử, mà là để lại không phát.

Hắn không phát, như thường vẫn có người thông minh nghĩ tới đi nịnh bợ Túc vương trước, nhất thời bái thiếp đưa tới Túc vương phủ nối liền không dứt.

Từ Tấn sớm có chuẩn bị, vì thế Phó Dung lại "Bệnh", Túc vương phủ cự tuyệt không tiếp khách.

Đợi đến cuối tháng 1, việc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hứa gia tra được cuộc đời Khâu Đạc cũng rốt cuộc đưa tới trong tay Từ Tấn.