Vạn Toàn chau chau mày, tỏ ý bảo hai tiểu thái giám bên cạnh đi xuống, đợi trong phòng chỉ còn hai người, hắn không vui nói: "Nói đi."
Liễu Chi ngó nhìn bên ngoài, cái trán chạm đất, nói chuyện thì âm thanh phát run: "Công công, tối hôm qua nô tài bưng nước nóng đi hầu hạ nương nương rửa chân, vào nhà vô tình nghe thấy nương nương cùng Hạ Âm xì xào bàn tán, hình như là, là muốn ở buổi trưa hôm nay đi, đi lén hẹn hò người nào, nương nương nghe có vẻ rất sợ hãi, Hạ Âm liền khuyên nương nương, nói chỉ cần Hoàng Thượng uống trà, có thể ngủ hai canh giờ, là đủ rồi..."
Vạn Toàn vốn mặt không chút thay đổi nghe, nghe đến đây ánh mắt đột ngột phát lạnh: "Đã là tối hôm qua nghe được, vì sao lúc này mới nói cho ta biết?"
Liễu Chi càng run đến lợi hại, "Công công tha mạng, nô tài không dám, cũng sợ là chính mình nghe lầm, thẳng đến vừa mới nương nương đi thật, nô tài mới phát giác nương nương khả năng thật sự muốn..."
"Câm miệng!" Vạn Toàn một cước đạp ra, lấy khăn hung hăng chặn miệng Liễu Chi lại, lệnh cho người đem nàng bắt nhốt vào trong phòng, canh giữ cẩn thận, không cho phép lấy khăn trong miệng nàng ra. Xử lý xong Liễu Chi, Vạn Toàn bước nhanh vào trong phòng, liếc mắt nhìn bình trà, trước kêu Gia Hòa đế, kêu vài tiếng không được, hắn cắn răng, dùng sức bóp cổ tay Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ là đầu choáng váng, ánh mắt có vẻ đờ đẫn, mờ mịt nhìn Vạn Toàn.
Vạn Toàn vừa thấy hắn như vậy, lập tức hiểu được lời Liễu Chi hơn nửa là thật, trước đỡ Gia Hòa đế dậy, đợi Gia Hòa đế triệt để thanh tỉnh, mới trầm giọng thì thầm.
Gia Hòa đế tuy rằng già nua nhưng vẫn còn sót lại phong thái tuấn mĩ thời trẻ, mặt âm trầm như ác quỷ.
Hắn không tin Quản anh sẽ đi vụng trộm.
Nhưng đầu hắn choáng váng nặng nề, đây là tình hình trước kia nghỉ trưa chưa từng xảy ra.
"Giúp Trẫm canh y." Ngơ ngác ngồi hồi lâu, Gia Hòa đế khàn giọng nói.
Chỗ khác ở Hành cung, Quản Anh dẫn hai đại cung nữ cũng vài tiểu thái giám đi tới trước một khu rừng mai, bên này ấm áp, hồng mai sớm nở rộ trước, từng mảnh hoa đỏ trong mùa đông khắc nghiệt khiến tâm tình người ta vui sướng thêm vài phần.
Bên bờ hồ có tòa thủy đình, cũng vì các quý nhân thưởng mai mệt mỏi tới nghỉ ngơi, chung quanh xây đắp hòn non bộ bằng đá lớn, có vẻ hoang dã thú vị khác.
Hạ Âm theo Quản Anh đi vào, Đông Tuyết cùng mấy người tiểu thái giám ở bên ngoài trông giữ, sau một lát, Hạ Âm cũng quay lại đây, có chút đồng tình nói: "Nương nương trong lòng đau khổ, muốn thanh tĩnh."
Quản Anh năm ngoái tháng giêng mất đứa nhỏ, mọi người đều có thể lý giải tâm tình nàng hiện tại, không ai hoài nghi.
Lại không có ai biết bên trong rốt cuộc tình hình thế nào.
Mắt thấy thân hình Thái Tử hiện ra từ sau một tảng đá lớn, đi về phía nàng, Quản Anh tim đập nhanh hơn, đôi chân khẩn trương như nhũn ra, kìm lòng không được lùi về sau, hai gò má đỏ bừng so với hồng mai xuyên qua tường đá vươn đến còn kiều diễm hơn. Chỉ riêng bộ dạng thẹn thùng bức này đã khiến Thái Tử tê nửa người, vài bước đã tới trước mặt Quản Anh, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng đã đến rồi..."
Lần đầu tiên cùng nam nhân anh tuấn cao ráo kề sát gần như vậy, Quản Anh khẩn trương cứng người, không dám nhìn Thái Tử, cũng không biết nên nói cái gì, cúi đầu. Thình lình bị người kéo vào trong ngực, Quản Anh kinh hãi, bản năng mà chống cự: "Thái Tử, Thái Tử đừng như vậy, chúng ta, chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi?"
Thái Tử phí hết tâm tư sắp xếp cuộc hẹn hò vụng trộm này, làm sao thỏa mãn với nói chuyện đơn thuần?
"Nói cái gì?" Hắn đem tiểu nữ nhân sắp không còn xương cốt tựa trên người mình bế ngang lên, hướn đi tới chỗ mấy tảng đá lớn hắn vừa mới ẩn thân, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Quản Anh tuyệt sắc, lời tâm tình thuận miệng liền đến: "Nói ta đợi ngày này, đợi đến mức sắp không chịu nổi nữa sao? Hay là nói nàng thật đẹp?"
Quản Anh liếc hắn một cái, chống lại mắt hắn mỉm cười, chôn vào trong ngực hắn.
Thái Tử trầm thấp cười, tới phía sau cự thạch, hắn đặt Quản Anh trên tường đá bóng loáng, cúi đầu hôn nàng, tay thuần thục cởi cạp váy nàng. Quản Anh tuy rằng ái mộ Thái Tử, lại không dám thoáng cái đã như vậy, nhịn không được giãy giụa. Nhưng nàng bởi vì khẩn trương ngượng ngùng sợ hãi, nào còn có khí lực a, Thái Tử lại đã lão luyện chốn bụi hoa, hai ba cái đã tháo xiêm y Quản Anh vung ra bên cạnh.
Lồng ngực nam nhân rắn chắc rộng lớn, Quản Anh chưa bao giờ thấy qua.
Nam nhân đụng chạm nhiệt tình như lửa, so với Gia Hòa đế càng khiến nàng khó có thể chịu đựng.
Động tình lên, cái gì cũng quên mất, tùy ý hắn đem nàng ôm vào, tùy ý hắn trên môi, lỗ tai, sườn mặt nàng hướng xuống... (PS: 2 người làm luôn à, dã chiến à?)
Bên ngoài bờ ao, Gia Hòa đế dẫn Vạn Toàn lặng lẽ tới gần, phát hiện phía trước có mấy người hầu hạ bên người Quản Anh, Gia Hòa đế liếc mắt nhìn tường đá trước mặt, dẫn Vạn Toàn từ một bên khác đi qua. Đây là hành cung của hắn, đã đến không biết bao nhiêu lần, mấy chỗ ngắm cảnh đẹp để đi Gia Hòa đế đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, dễ như trở bàn tay né qua tai mắt của mọi người, đi tới đằng sau ao.
Nơi đó giả sơn đá lớn giao thoa trùng điệp, nhìn như chặn được nghiêm nghiêm thực thực, kì thực có đường nhỏ chỉ cho phép một người đi.
Gia Hòa đế tỏ ý bảo Vạn Toàn lưu lại ở bên ngoài, chính hắn đi vào, trong tay áo cất giấu dao găm.
Trên mặt ao sương mù mờ mịt, không thấy rõ hai người lén hẹn hò ở nơi nào, Gia Hòa đế cũng không nhìn mặt nước, liếc nhìn một vòng, ở giữa hai chỗ cự thạch phát hiện váy Quản Anh, còn có áo choàng nam nhân, xiêm y thái giám rất bình thường, nhìn không ra thân phận chủ nhân.
Gia Hòa đế nhìn chằm chằm vào xiêm y thái giám kia, một hồi lâu sau, mới chậm rãi đi bộ qua, cuối cùng dừng ở bên một hòn đá lớn.
Chỉ cách một phiến đá, Thái Tử đang hưởng thụ đâu, nhìn trước mặt Quản Anh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nghĩ tới đây là nữ nhân của phụ hoàng, hắn có một loại khoái cảm vui sướng khó có thể hình dung, lại càng kích thích cấm kỵ, cố ý gọi phong hào nàng: "Lệ phi, phụ hoàng lợi hại, hay ta lợi hại?"
Bên kia Gia Hòa đế thân thể cứng đờ.
"Thái Tử đừng nói nữa..."
Quản Anh âm thanh bẽn lẽn ngượng ngùng run rẩy truyền tới.
Thái Tử thích nhất nàng như vậy, lại cứ muốn bức nàng nói: "Lệ phi, nàng thích phụ hoàng muốn nàng, hay là thích ta muốn nàng?"
Quản Anh cắn môi ẩn nhẫn, nhắm mắt, như hoa không chịu nổi thương.
Nàng không nói, Thái Tử thay nàng nói, càng nói càng hăng hái: "Là ta có phải không? Phụ hoàng đã 50, hắn không có lực mạnh như ta có phải không? Không có lớn như ta có phải không? Lệ phi nàng nói, nàng muốn làm Lệ phi của phụ hoàng hay là Lệ phi của ta? Nàng nói a, chỉ cần nàng nói ra, tương lai ta đăng cơ, nàng vẫn là Lệ phi!"
Thái Tử đã rất lâu không sảng khoái như thế, khó gặp được mĩ nhân xấu hổ như thế, lại là thân phận cấm kỵ như thế. Hơn nữa lần sau lén hẹn hò cùngvới Quản Anh còn không biết là khi nào, hắn liền càng tận hứng mà tới, lại thêm Quản Anh xuất thân nông nữ, Thái Tử nói chuyện so với cùng đám người Thái Tử phi, Phó Ninh thì càng thô bỉ, buộc Quản Anh cùng hắn nói lời thô tục.
Quản Anh tình khó kiềm nén, đều theo hắn.
Một đôi dã uyên ương, đắm chìm trong diệu cảnh hẹn hò, tình thâm như lửa, cuối cùng Thái Tử trực tiếp che kín miệng Quản Anh, miễn cho giọng nàng quá lớn truyền ra ngoài. Tim hắn đều đặt ở trên người nữ nhân phụ hoàng, nào chú ý tới có người đến rồi lại đi rồi?
Gây sức ép gần nửa canh giờ, Thái Tử mới tha Quản Anh, thân mật thêm một lát rồi vội vàng rời đi.
Quản Anh triệt để bình phục mới dẫn mọi người trở về Cửu Hoa các.
Thấy Gia Hòa đế còn chưa tỉnh ngủ, Quản Anh thở nhẹ một hơi, thật cẩn thận trèo lên giường, ở bên người Gia Hòa đế nằm xuống, bởi vì vừa mới trải qua một phen thương yêu, bất tri bất giác thật sự ngủ rồi, theo thói quen chui vào trong ngực Gia Hòa đế.
Gia Hòa đế mở mắt ra.
Quản Anh17 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày như họa.
Gia Hòa đế chậm rãi giơ tay lên, muốn vuốt ve khuôn mặt quen thuộc này, cuối cùng vẫn buông xuống.
Nàng là Quản Anh, không phải Chung Đình, Đình Đình của hắn, ôn nhu hiền lành, tuyệt đối sẽ không...
Gia Hòa đế nhắm mắt lại, hối hận đan xen lẫn lộn.
Là hắn si tâm vọng tưởng. Chung Đình thà rằng mang theo đứa nhỏ chết cũng không chịu tha thứ hắn, làm sao có thể chuyển thế tới tìm hắn?
Quản Anh chẳng qua là lớn lên giống nàng mà thôi.
Nhưng nàng không xứng mang khuôn mặt Chung Đình khi còn sống.
Gia Hòa đế chậm rãi ngồi dậy, nhìn mĩ nhân ngủ khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, dao găm trong tay nâng lên, vững vàng đâm xuống.
đau nhức kịch liệt truyền đến, Quản Anh bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nàng nhìn dao găm trong lồng ngực, khó có thể tin nhìn về phía Gia Hòa đế: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."
Gia Hòa đế không chút động lòng, trên mặt là lạnh lùng Quản Anh chưa bao giờ thấy, là lạnh lùng thuộc về một cửu ngũ chí tôn.
Hai khắc sau, hai vợ chồng Thành vương Lý Hoa Dung đang đánh cờ, một tiểu thái giám vô cùng lo lắng chạy vào, nhào xuống đất hồi bẩm: "Vương gia, vương phi, việc lớn không tốt! Thái Tử ngầm mang dao găm diện thánh, ý đồ hành thích Hoàng Thượng..."
Thành vương phút chốc đứng dậy, chạy thẳng tới Cửu Hoa các.
Từ Tấn một bước tới trước, Thành vương chạy đến cửa, thấy Từ Tấn đang đấm đá Thái Tử, thi thể Lệ phi nằm ở bên cạnh.
"Phụ hoàng ngài không bị thương chứ?" Thành vương quỳ trước mặt Gia Hòa đế, lo lắng hỏi thăm.
Gia Hòa đế trên mặt phẫn nộ cùng bi thống đan xen lẫn lộn, liếc hắn một cái, không nói chuyện, đi ra đằng sau.
Vạn Toàn thở dài một tiếng, đối với thi thể Lệ phi lau lệ: "Thái Tử hành thích, Lệ phi xả thân hộ giá..."
Thành vương mới không có tâm tư quản Lệ phi, mau chóng quay người, cùng Tứ ca hắn giáo huấn Thái Tử đánh mất lương tâm dám can đảm giết cha thí quân
Gia Hòa đế bị ám sát, lập tức bãi giá hồi cung.
Thánh giá đi rất gấp, Từ Tấn lưu lại Hứa gia sắp xếp mẫu tử Phó Dung hồi kinh, hắn cùng Thành vương che chở Gia Hòa đế đi trước một bước.
Phó Dung nghe được tin tức Thái Tử hành thích, Lệ phi chết thảm, không khác gì nằm mơ, khiếp sợ căn bản không biết nên làm cái gì, ngơ ngác ngồi trong phòng, hành lý đều là Mai Hương dẫn bọn nha hoàn mang lên xe ngựa, đợi hết thảy đều thu thập xong, Mai Hương mới đến mời nàng lên xe.
Phó Dung liêu xiêu lên xe ngựa, thẳng đến Trăn ca nhi ỷ lại ôm lấy nàng hỏi phụ thân đi đâu, Phó Dung mới triệt để tỉnh táo lại. Cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhi tử nhỏ nhắn mờ mịt bất an, đoán được tiểu tử là bởi vì sự khác thường của nàng dọa sợ, Phó Dung ôm lấy nhi tử hôn nhẹ cái trán, ôn nhu dỗ nói: "Hoàng tổ phụ thân thể không thoải mái, phụ thân đưa Hoàng tổ phụ về nhà trước, Trăn ca nhi không sợ, mẫu thân bồi Trăn ca nhi đâu."
Mẫu thân rốt cuộc chịu nói chuyện, Trăn ca nhi yên tâm không ít, ngoan ngoãn ngồi trên đùi mẫu thân, nhỏ giọng hỏi nàng: "Khi nào tới nhà a?"
Hành cung Thang Sơn rất gần kinh thành, Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, nói: "Rất nhanh, Trăn ca nhi mệt hay không? Nương dỗ ngươi đi ngủ, Trăn ca nhi tỉnh lại là chúng ta tới nhà."
Trăn ca nhi gật gật đầu, ôm tay mẫu thân nói: "Nương kể chuyện xưa."
Phó Dung liền ôn nhu kể cho hắn câu chuyện Hầu Tử Trộm Đào hắn thích nghe nhất.
Trăn ca nhi lắng nghe, chỉ chốc lát sau ngủ thiếp trong lúc xe ngựa nhẹ xóc nảy, trong giọng nói dịu dàng của mẫu thân.
xe ngựa Vương phủ to rộng, Phó Dung nằm nghiêng, đem Trăn ca nhi đặt giữa nàng và vách xe, lại ở vách xe bên kia lót một cái gối nhỏ, miễn cho xe ngựa lắc lư kịch liệt đầu Trăn ca nhi bị đập vào. An bày xong nhi tử, Phó Dung đổi thành nằm thẳng, nhắm mắt lại trầm tư.
Lệ phi chết rồi, tội danh Thái Tử hành thích Gia Hòa đế cũng không thể thoát khỏi, rất có khả năng sẽ bị phế bỏ.
Vì sao?
Đời trước, Lệ phi thành Quý phi, mãi cho tới khi Gia Hòa đế chết vẫn là Quý phi, Thái Tử cuối cùng mới mưu phản, vì sao hiện tại đột nhiên xảy ra biến hóa lớn như vậy? Đời trước nàng cũng tới hành cung, một chút sự tình đều không phát sinh a?
Chuyện khác thường, khẳng định có nguyên nhân, Phó Dung cẩn thận nghĩ, lần này các vị vương gia đi cùng đều giống đời trước. Nếu nói duy nhất không giống, chính là đời trước Thành vương Lý Hoa Dung mang theo nhi tử, Từ Tấn không có nhi tử, nhưng khác một hoàng tôn, sao có thể tạo thành Thái Tử mưu phản sớm?
Hơn nữa Thái Tử hành thích này cũng quá đột ngột đi? Thật muốn hành thích, hắn an bài thế nào? Phó Dung không hiểu triều chính, cũng biết lo trước khỏi hoạ a, vẫn phải là nói Thái Tử hành thích thì phải thu mua thị vệ bên ngoài trước đã...
Phó Dung nghĩ mãi mà không rõ.
Cũng may, đối với nàng và Từ Tấn mà nói đây là tin tức tốt, Thái Tử sớm bị phế trước, về sau không cách nào tạo phản nữa...
Cũng không đúng, đối thủ chân chính của Từ Tấn là An vương, nếu như huynh đệ Từ Tấn thật sự là An vương phái người sát hại, Thái Tử hiện tại xảy ra chuyện quan hệ vói bọn họ thật không lớn.
Miên man suy nghĩ, xe ngựa tới Túc vương phủ, xuống xe thì Trăn ca nhi tỉnh lại, nhìn thấy nhà cửa quen thuộc, tiểu tử an tâm cười.
Sập tối Từ Tấn phái người gửi tin về, buổi tối không trở lại.
Phó Dung đã đoán trước được, buổi tối cùng Trăn ca nhi ăn cơm, ban đêm cũng không cho Trăn ca nhi đi nhũ mẫu bên kia, nàng tự mình dỗ ngủ. Từ Tấn không ở nhà, có Trăn ca nhi ở bên người, nàng ít nhiều an lòng hơn.
Nguyên Tiêu còn chưa qua, các đại thần còn đang nghỉ đâu, ngày kế buổi sáng đều bị gọi vào trong cung tảo triều.
Thái Tử hành thích, Lệ phi hương tiêu ngọc vẫn, Gia Hòa đế đau lòng không thôi, ốm đau liệt giường, chỉ truyền thánh chỉ lệnh cho Vạn Toàn tuyên cáo triều thần.
Đại khái ý tứ chính là, Thái Tử bất trung bất hiếu, làm tội lớn mưu nghịch, Gia Hòa đế nhớ tình cảm phụ tử nhiều năm, chỉ phế Thái Tử, giam cầm ở cấm cung, cả đời không được ra. Đông cung thê thiếp không liên lụy trong đó, dời khỏi Đông cung, ở vùng ngoại ô kinh thành xây dựng biệt viện,nuôi dưỡng chúng nữ quyến, dưới gối phế Thái Tử có Chương ca nhi, Hủ ca nhi, Nguyệt tỷ nhi ba người còn nhỏ tuổi, ở lại trong cung nuôi nấng, đãi ngộ như hoàng tôn, hoàng tôn nữ khác.
Lại liệt ra mấy tội trạng của Thừa Ân công phủ, đoạt tước vị quan chức, con nối dõi hậu đại vĩnh viễn không được xuất sĩ.
Thánh chỉ tuyên đọc xong xuôi, cả triều văn võ đều kinh sợ, ánh mắt ào ào ném tới trên người Khang vương Túc vương Thành vương Hoài vương bốn vị vương gia.
Khang vương đã sớm quỳ xuống, tâm nhấc lên cao, lo sợ Gia Hòa đế bởi vì Thái Tử cũng giáng tội hắn. Quả thật, thân ca ca bị phế, Khang vương trong lòng không thể dễ chịu, nhưng hắn càng sợ chính mình không còn ngày thoải mái. Lại nói tiếp hắn và Thái Tử tình cảm huynh đệ còn thật sự không có bao nhiêu. Hồi nhỏ phụ hoàng mẫu hậu khen hắn, Thái Tử liền mất hứng. Khang vương biết mình là hoàng thứ tử chính cung đích xuất mới là người Thái Tử kiêng kỵ nhất. Cho nên hắn càng ăn càng mập, văn võ đều không dụng tâm, chính là vì an tâm thái tử. Hắn đối với hoàng vị quả thật không có hứng thú, chỉ muốn làm vương gia tiêu dao.
Nghe được cuối cùngxác định phụ hoàng không trách tội hắn, Khang vương sau lưng đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm một mảng.
Từ Tấn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không có quá nhiều biểu tình, cùng thượng triều trước kia không khác mấy.
Thành vương trong lòng phức tạp.
Thái Tử bị phế, hắn đương nhiên cao hứng, vừa đúng một đảng Thái Tử hại chết mẫu thân hắn, thứ hai Thái Tử không còn, tương đương với hắn bớt một kình địch. tâm trí Thành vương không để Thái Tử vào mắt, nhưng địa vị Thái Tử đích xuất chính là ưu thế lớn nhất. Hiện giờ Thái Tử bị phế, hắn thoải mái không ít. Nhưng không còn Thái Tử, phụ hoàng có thể lập tức phong Từ Tấn làm Thái Tử hay không? Trong mấy vị hoàng tử, Khang vương vẫn là bùn nhão không trát được tường, thân phận đích xuất cũng không giúp được hắn, bản thân hắn cũng tự cam chịu, phụ hoàng chướng mắt hắn, triều thần cũng sẽ không đề cử hắn, còn lại ba hoàng tử, chẳng phải là Từ Tấn xuất sắc nhất?
Thành vương đột nhiên cảm thấy một trận khó giải quyết.
Từ Tấn hiện tại không có kình địch, hắn không tìm được người có thể lợi dụng giúp hắn đối phó Từ Tấn. Tự mình ra tay, lấy quan hệ Thành vương phủ và Túc vương phủ, Từ Tấn thật sự gặp chuyện không may, phụ hoàng đầu tiên hoài nghi hắn, cho nên trong thời gian ngắn, hắn không thể đối phó Từ Tấn.
Không thể lợi dụng Thái Tử đối phó Từ Tấn, Lý Hoa Dung cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Thành vương dùng khóe mắt quan sát những triều thần kia, âm thầm bắt đầu cân nhắc chọn trắc phi thích hợp. Không có Khánh quốc công phủ, hắn có thể một lần nữa kết giao trợ thủ mới đắc lực. Trước đây muốn lợi dụng Lý Hoa Dung ở giữa dắt dây Thái Tử cùng Phó Dung, bởi vậy kiêng dè Lý Hoa Dung ăn giấm. Hiện tại không có tầng cố kỵ kia, Lý Hoa Dung an phận, nhìn hai người tình cảm thanh mai trúc mã, hắn cho nàng giữ lại vị trí vương phi. Nếu như Lý Hoa Dung khóc nháo, vương phi nàng cũng đừng nghĩ làm.
Trong triều thần, cũng có người bị chú mục.
Phó Phẩm Xuyên như không phát giác những ánh mắt kia vui sướng khi người gặp họa, buông mi đứng yên như thường.
Trong đầu là tình hình hôm qua lúc sập tối nữ nhi bị ma ma trong cung mang đi. Bởi vì Gia Hòa đế không giận chó đánh mèo nữ quyến Đông cung, những cung nhân kia đối với nữ nhi khá lịch sự, lại thêm bọn họ đã chuẩn bị bạc, nữ nhi thuận lợi trôi chảy lên xe ngựa, tôn quý giống như nàng phải về cung. Nhưng Phó Phẩm Xuyên không quên được bộ dáng nữ nhi ôm Nguyệt tỷ nhi khóc rống, càng khó có thể tưởng tượng ngày sau nữ nhi cùng 2 con cách xa không thể gặp nhau, nữ nhi nên sống qua ngày như thế nào...
Đều tại hắn, không bảo vệ được trưởng nữ.
Tan triều, Phó Phẩm Xuyên cùng Phó Phẩm Ngôn sóng vai trở về.
Phó Phẩm Ngôn không biết nên an ủi huynh trưởng như thế nào. Tối hôm qua, thê tử còn bởi vì nhìn thấy tình cảnh mẹ con cháu gái lớn phân li thê lương rơi lệ, hắn cũng thổn thức. Nhưng có biện pháp nào? Đó là hoàng gia, Gia Hòa đế không giận chó đánh mèo nữ quyến, con nối dõi Đông cung, đã coi như là ân điển.
Tới Hầu phủ, Phó Phẩm Ngôn vỗ vỗ bả vai Phó Phẩm Xuyên, mọi thứ đều trong trầm mặc.
Các triều thần tản đi, Từ Tấn đợi các hoàng tử tiếp tục đi Sùng Chính điện tận hiếu.
Gia Hòa đế thật sự bị bệnh, có tức có hận có hối có đau, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Vốn là chưa triệt để khôi phục, hiện giờ rơi vào cảnh ái tử cùng sủng phi song song phản bội. Một đêm trôi qua, trên đầu tóc bạc càng nhiều hơn, trên mặt nếp nhăn càng rõ ràng. (PS: Sao ta lại cảm thấy đáng đời nhỉ)
Thục phi Nhu phi cùng nhau ở bên cạnh trông giữ, Nhị công chúa ngồi trước giường, Phó Dung và các con dâu đứng ở phía sau Thục phi Nhu phi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Đại khái là nghe được tiếng bước chân các con đi vào, Gia Hòa đế mở mắt ra, thấy vây chung quanh nhiều người như vậy, khoát khoát tay, nhìn Thục phi nói: "Ngươi lưu lại chiếu cố Trẫm, cho bọn họ đều lui xuống đi."
Âm thanh già nua vô lực.
Thục phi nhìn về phía các tiểu bối.
Khang vương hiện tại làm trưởng, đi tới trước giường quan tâm hai câu, dẫn ba đệ đệ đi ra, Phó Dung vài người tự nhiên rời đi theo.
Thục phi nắm tay Nhị công chúa đưa Nhu phi đi ra ngoài, đưa tới cửa vừa vặn tiểu thái giám bưng dược tới, nàng nhận lấy, trở lại trước giường đem khay đặt xuống bàn, tự nhiên vô cùng nếm dược, mấp máy môi, quay đầu hướng Gia Hòa đế nhu hòa cười: "Hơi có chút nóng, Hoàng Thượng dùng luôn còn có thể ấm áp thân thể, ta đỡ Hoàng Thượng dậy?"
Thanh âm ôn nhu, bộ dáng ôn nhu, nhìn Thục phi trước mắt làm bạn hơn 20 năm, nghĩ tới chính mình thế nhưng ở trên người Quản Anh lãng phí thời gian dài đến vậy, sủng ái nhiều như vậy, suýt nữa còn vì Quản Anh bỏ mặc Thục phi, Gia Hòa đế càng thêm hối hận, đột nhiên ho lên.
Thục phi vội vàng nâng hắn dậy, thuần thục vì hắn xoa bóp lồng ngực, "Hoàng Thượng long thể quan trọng, có tâm sự gì đợi dưỡng khỏe thân mình lại suy nghĩ?"
Gia Hòa đế cười khổ, hắn còn muốn cái gì? Một người là bất hiếu tử, một người là tiện nữ nhân, ai hắn cũng đều không muốn.
"Đem dược bưng đến đây đi." Bình phục lại, Gia Hòa đế dựa vào đầu giường nói.
Thục phi vững vàng đem dược bưng tới, từng muỗng từng muỗng đút hắn.
nước canh nóng hầm hập, tuy rằng khổ, rơi vào trong bụng quả thật làm cho người thoải mái nhiều hơn, đợi Thục phi đặt chén thuốc về, một lần nữa ngồi xuống, Gia Hòa đế nắm tay nàng nói: "Hậu cung không có Hoàng Hậu, rất nhiều việc đều không có ai quản, Trẫm nghĩ qua nguyên tiêu liền sắc phong nàng làm Hậu, nàng có cao hứng?"
Dù là phẩm hạnh hay là tình cảm, Thục phi đều xứng với danh phận Hoàng Hậu.
Hắn cô phụ Chung Đình, dễ tin Hoàng Hậu, càng quá yêu Quản Anh, chỉ có Thục phi vẫn không làm cho hắn thất vọng, nhân lúc hắn còn sống, nhân lúc hắn còn cơ hội, Gia Hòa đế không muốn lại cô phụ Thục phi.
Thục phi ngơ ngác, lập tức không mừng rỡ như điên, cũng không giả ý chối từ, mà là có chút bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng thật sự cảm thấy ta thích hợp làm đại nhậm này?"
"Đương nhiên." Gia Hòa đế nhéo nhéo tay nàng, buồn bực hỏi nàng: "Thấy thế nào, nàng dường như không quá cao hứng?"
Thục phi lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Hoàng Thượng ưu ái, ta đương nhiên cao hứng, chính là cảm thấy làm Hoàng Hậu rất mệt, không bằng làm phi tử thanh nhàn. Bất quá một năm nay ta quản không ít cung sự, không sai biệt lắm đem sự tình Hoàng Hậu nên làm cũng đều làm cả. Vừa nghĩ như thế, cho dù làm Hoàng Hậu sẽ vất vả càng nhiều, cũng hơn là làm việc không có danh phận đi?"
Nàng lẽ thẳng khí hùng, trong lời nói mang theo thân mật hoạt bát giữa vợ chồng bình thường. Gia Hòa đế không khỏi cười, cố làm ra vẻ vui mừng nói: "May quá may quá, tân hoàng hậu của Trẫm không ngốc, biết làm thế nào mới không thiệt thòi, vậy cứ định như thế, đợi Trẫm dưỡng tốt thân thể, chắc chắn vì nàng làm điển lễ lớn phong hậu."
Thục phi hai tay ôm lấy tay hắn, có chút sợ nói: "Hoàng Thượng nhất định phải sớm khôi phục, ta ngóng trông ngài thực hiện lời hứa hẹn này đâu."
Gia Hòa đế trong lòng nóng lên, đưa tay đem người ôm vào trong ngực, "Yên tâm, vì nàng, Trẫm cũng sẽ yên lành. Đúng rồi, chọn Thái Tử..."
Thục phi bỗng nhiên giơ tay lên che miệng hắn, nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng, ngươi sinh bệnh ta chiếu cố ngươi, ngươi phong ta làm Hậu, ta cao hứng vui mừng, bởi vì đây đều là chuyện của hai chúng ta. Nhưng chọn trữ quân quan hệ đến giang sơn xã tắc, không phải việc ta nên tham gia. Cho nên Hoàng Thượng đừng nói cùng ta. Ta cũng không muốn phí tâm suy nghĩ. Ta chỉ biết Hoàng Thượng là minh quân, ngươi tuyển ai, người đó nhất định là thích hợp, ta đều tin ngươi."
Gia Hòa đế sửng sốt, nhìn trong mắt Thục phi kiên định quật cường hiếm thấy, hắn bất đắc dĩ cười, "Tốt, Trẫm không nói với nàng chuyện kia."
Hắn vốn định nói cho nàng biết, hắn hướng vào Cảnh Hành, chỉ là còn muốn quan sát thêm, nếu nàng đã lười nghe, hắn liền tự mình làm chủ đi.