Con Đường Hạnh Phúc

Con Đường Hạnh Phúc - Chương 12




Nhỏ chỉ tay về nơi có một thảm cỏ may mắn

-Anh Lập Khiêm chỗ này có đẹp không?

-ừm

-anh có biết đây là cây gì không?

- Đây là cỏ may mắn!

-Vì sao người ta lại gọi nó là cỏ may mắn ạ?

-Vì mỗi chiếc lá của nó tượng trưng cho hạnh phúc, may mắn, ước mơ, niềm vui cho chủ nhân của nó!

-Vậy ai là chủ nhân của nó?

- Là anh!

-Vậy anh có hạnh phúc, may mắn, ước mơ, niềm vui không?

-Không!

-Vì sao vậy không phải nó sẽ cho anh tất cả những thứ đó sao?

-Anh không biết!

-hay là vậy đi!

Nhỏ khom xuống hái 1 lá lên rồi để vào tay Lập Khiêm. rồi nắm chặt tay của Lập Khiêm lại

-Em làm gì vậy?

-Em đang truyền may mắn, hạnh phúc, ước mơ và niềm vui cho anh! xong rồi đó!!!

Nhỏ buông tay Lập Khiêm ra ngó nghiêng xung quanh rồi chạy nhanh tới chiếc xích đu

-Anh Lập Khiêm mau đẩy xích đu cho em đi!!!

Lập Khiêm chạy tới đẩy chiếc xích đu cho nhỏ. chiếc xích đu đung đưa trong gió."""

**************

Chiếc điện thoại của anh rung lên đánh tan đi khoảng kí ức đẹp của anh

-Chuyện gì?

-Cậu chủ đến giờ cậu phải về công ty rồi ạ!

-Tôi biết rồi!

tít.........tít............

Lập Khiêm tắt máy đứng dậy nhìn lại ngôi nhà nhỏ một lần rồi bước đi. thật ra, sau khi Băng du nói rất thích nơi đó anh đã cho xây dựng riêng ở đó một ngôi nhà và thiết kế theo đúng ý thích của nhỏ, ngoài vườn cũng trồng những loài hoa mà nhỏ thích. ở ngoài của còn có một chiếc khóa bảo vệ bằng mật khẩu mà chỉ có anh và nhỏ biết, và cũng chính từ lúc đó nơi đó đã bị cấm_tức là không cho một ai bước đến ngoại trừ anh và nhỏ. đó cũng chính là hành động duy nhất mà anh xem như để bảo vệ khoảng kí ức đó!!!!!!!!!!Nhưng mỗi lần quay về đây trái tim anh lại đau nhói như mất đi cái gì đó rất quan trọng mà không thể tìm thấy

2 ngày sau ở trường

Nhỏ, diệu hương và Hoài An đang ngồi trong căn tin hết sức uể oải

-Làm sao đây? mai là ngày thi rồi!

-Bạn có chuẩn bị gì chưa?

-Mình biết chuẩn bị gì đây chứ?

bỗng nhiên tiếng ồn vang lên đám nữ sinh trong căn tin lại ùa ra la hét...... chỉ là tứ đại nam nhân của trường đến thôi mà làm gì mà ghê gớm vậy?