"Nhìn ra được cái gì sao?" Kỳ Dương trầm mặc đứng ở trước bàn đọc sách, chậm chạp gõ có tiết tấu gõ lên mặt bàn, mặc dù đang hỏi Hoặc Nhiên, nhưng ánh mắt lại không biết nhìn về phía nào, hiển nhiên là đang suy tư điều gì đó. Mắt bạc thâm trầm tản ra hơi thở nóng rực, hiển nhiên là hơi thở đi săn đuổi.
"Hình như nàng không bị hơi thở của nơi này ảnh hưởng? Điều này rõ ràng không thích hợp với lẽ thường, thực lực tối đa bây giờ của Phỉ Lệ lớn nhất cũng chỉ là Ma Đạo Sĩ. Tại sao lại không cảm thấy uy áp của nơi này, ta rất ngạc nhiên" Hai mắt Tước Nhiên lóe lên tia sáng không hiểu, hơi thở điên cuồng tự nhiên mà đến, hiển nhiên nàng đã chờ đợi không kịp muốn phá giải bí mật trên người Phỉ Lệ.
"Đúng vậy, thiếu gia, chẳng lẽ người không phải cảm thấy kỳ quái ư? Không gian của Thủ Vọng Giác tuyệt đối ổn định so với bất kỳ chỗ nào trong tam giới, dù là ta hay Tước Nhiên cũng không thể tuỳ tiện mà phá vỡ không gian, nhưng Phỉ Lệ lại làm được, điều này rõ ràng không thích hợp." Hoặc Nhiên đưa ra nghi vấn của mình, xem ra ngày đó thiếu gia kiên trì muốn mang Phỉ Lệ về cũng không phải là không có nguyên nhân .
"Quả nhiên các ngươi cũng phát hiện." Kỳ Dương gật đầu một cái, thật ra thì lúc thấy Phỉ Lệ, hắn liền bắt đầu tò mò, cho nên theo bản năng dùng Linh Hồn Sưu Tác, nhưng hắn lại thấy được một hiện tượng rất kỳ quái, đó chính là hắn không cách nào tìm được linh hồn của Phỉ Lệ, Thượng Vị Giả nhất đinh có thể khống chế Hạ Vị Giả, đây là định luật của tam giới. Nhưng định luật này lại bị phá vỡ ở trên người Phỉ Lệ.
Cho nên trong tích tắc đó Kỳ Dương liền quyết định mang Phỉ Lệ về, mà dĩ nhiên quyết định của hắn là chính xác, bởi vì Phỉ Lệ rõ ràng không hề bị bất kỳ thứ gì quấy nhiễu, ngay cả trên đỉnh ngọn núi Thác Tháp có uy áp mạnh mẽ như vậy, mà cũng không hề ảnh hưởng chút nào tới nàng, cái này lại không thể không một lần nữa khiến hắn tò mò.
"Cần điều tra lại một lần nữa không?" Tước Nhiên hơi nhíu lông mày, dù sao bất kỳ nguy hiểm không thể xác định, bọn họ đều không cho phép lưu lại ở bên người thiếu gia, mặc dù người biết thân phận thật sự của thiếu gia rất ít, nhưng nó cũng không có nghĩa là không có người biết, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Ừm! Xác định một chút đi! Hoặc Nhiên, Minh giới bên kia có hành động gì không?" Kỳ Dương suy tư một lát, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, đã lâu chưa trở về Minh giới bên kia rồi, không biết Y Bỉ có tốt hay không? Năm ngàn năm trước trong lúc nhất thời tâm tàn ý lạnh, cho nên liền đem cả Minh giới ném cho Y Bỉ, quyết định du lịch đi khắp tam giới, cuối cùng dừng lại ở Thủ Vọng Giác, nhưng từ khi Phỉ Lệ xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh như vậy tựa hồ lại một lần sắp sửa bị phá vỡ rồi.
Thời gian đại chiến Thần Ma tựa hồ cũng không còn xa nữa, không biết lúc này đây có phải “nàng” đã tỉnh lại rồi hay không?
Từ khi Lạp Mạc Nhĩ đầu thai một lần nữa, hắn và Cửu Ngân cũng càng ngày càng trở nên quỷ dị, vốn ba người thân thiết nhất, cuối cùng lại biến thành tình trạng như thế này, đến tột cùng là tốt hay xấu. Ai có thể nói rõ ràng được cơ chứ?
"Bên kia. . . . . ." Hoặc Nhiên muốn nói lại thôi nhìn Kỳ Dương một cái, thật sự là không biết giải thích với thiếu gia như thế nào, dù sao người kia đã từng là người thiếu gia tin tưởng nhất, cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của người, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trong lòng thiếu gia nhất định không thích ứng được! Cho nên bây giờ nên làm thế nào đây? Hoặc Nhiên rối rắm suy tư chờ một chút nữa phải giải thích như thế nào.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Kỳ Dương nhìn bộ dáng không ngừng bối rối của Hoặc Nhiên, chỉ kém không có giật tóc mà phát tiết thôi, chẳng lẽ Y Bỉ bên kia đã xảy ra chuyện gì ư? Dù sao đã mấy ngàn năm không liên lạc, có lẽ bây giờ Y Bỉ thật thà chất phác không còn như trước kia nữa!
"Chuyện là như thế này, bây giờ Minh giới trở nên hoàn toàn khác với trước kia, bây giờ Minh giới đã nhập vào bên trong Ma giới, hơn nữa phần lớn những thuộc hạ trước kia thiếu gia tin tưởng đều đã mất quyền lực, nếu không thì cũng đã bị giết sạch rồi." Hoặc Nhiên thận trọng giải thích, dù sao hắn và Tước Nhiên cũng biết thân phận thật sự của thiếu gia, cho nên bây giờ Minh giới biến thành tình trạng thế này, bọn họ thật sự sợ thiếu gia sẽ tức giận.
"A! Vậy à? Xem ra Y Bỉ đã trưởng thành, nhưng mà hắn còn chưa hiểu tính khí của ta, lại dám đưa Minh giới cho nha đầu kia ở Ma giới, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng nha đầu giả đó có thể áp chế được ta chứ? Vẫn ngây thơ làm người ta buồn cười như trước!" Kỳ Dương mỉa mai nói.
Tâm tư của Y Bỉ hắn đã sớm biết, nhưng mà hắn cũng không ngại, khá sinh mệnh quá dài khiến hắn cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhất là từ sau khi nàng rơi vào luân hồi, sinh mệnh của hắn cũng càng thêm trở nên trống rỗng, cho nên hắn thậm chí có điểm mong đợi Y Bỉ có thể làm chút gì đó? Để cho hắn tiêu phí bớt thời gian một chút.
Xem ra Cửu Ngân cũng có ý định giống mình, nếu không Ái Lệ Ti ở Ma giới làm sao lại bị giả nha đầu kia tính kế chứ? Chỉ là như vậy cũng không tồi, dù sao bây giờ hắn cũng rất buồn tẻ, thôi thì vui đùa với bọn họ một chút.
"Thiếu gia không tức giận sao?" Hoặc Nhiên buồn bực nhìn thiếu gia không thay đổi sắc mặt, hiện tại cả Minh giới đều ở trong tay Y Bỉ• Bỉ Mẫu Sâm cũng trong tay hắn! Mà thiếu gia vẫn cười được, bây giờ không phải việc thiếu gia cần làm là lập tức trở về Minh giới, sau đó giết chết Y Bỉ sao? Tại sao thiếu gia vẫn có bộ dáng lạnh nhạt như thế.
Tước Nhiên cùng kinh ngạc nhìn Kỳ Dương. Mặc dù nàng và Hoặc Nhiên theo thiếu gia cũng mấy ngàn năm rồi, nhưng bọn hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấu thiếu gia, lúc nào thiếu gia vẫn có bộ dáng thần thần bí bí, chuyện gì cũng không lọt vào mắt của người, chuyện gì không để tâm tới. Tựa hồ trừ Cửu Ngân đại nhân có thể phá vỡ sự nhàn nhã của người ra, nàng thật đúng là chư bao giờ thấy thiếu gia toát ra biểu cảm khác trừ lạnh nhạt.
"Tại sao lại tức giận, chỉ là một Minh giới thôi, nếu Y Bỉ Hỉ thích thì cứ cho hắn, dù sao hiện tại cũng rất nhàm chán, không phải sao?" Kỳ Dương lười biếng nói, hắn bây giờ rất hiếu kỳ thân phận của Phỉ Lệ, cảm giác hắn sẽ tìm được thứ gì đó trên người Phỉ Lệ, loại cảm giác đó chỉ có càng lại gần Phỉ Lệ mới càng mãnh liệt. Thậm chí còn hấp dẫn hơn hương thơm của hoa Mạn Đà La.
"Thiếu gia cảm thấy rất buồn chán sao? Vậy bây giờ chúng ta cần làm cái gì không?" Hoặc Nhiên mơ hồ nhìn dáng vẻ bí hiểm của Kỳ Dương, trước kia ngọn núi Thác Tháp có người không sợ chết mà đi lên, nhưng bây giờ càng ngày càng an tĩnh, cho nên thời gian của bọn hắn cũng trôi qua càng ngày càng vô vị.
"Không cần làm gì cả? Không đến bao lâu sẽ có người không nhẫn nại được mà tới, khi đó ta sẽ nói cho các ngươi biết cần phải làm cái gì, Tước Nhiên việc cấp bách là giải quyết độc trên người Phỉ Lệ, ta cảm thấy đáp án của ta có lẽ đang ở trên người của nàng." Ngươi có phải là “nàng” hay không, mùi hương tương tự, vẻ mặt tương tự, trừ gương mặt không đồng dạng, thì tựa hồ ngươi và “nàng” thật rất giống nhau! Hơn nữa thần bí giống nhau như vậy, giống như lần đầu tiên “nàng” xuất hiện trước mặt ta.
"Ta biết rồi, thảo dược cần ta đều đã chuẩn bị gần xong, ngày mai đại khái là có thể giải độc Thực Cốt Huyết trên người Phỉ Lệ, trực giác nói cho ta biết, khi giải xong độc chi Phỉ Lệ, sẽ xảy ra chuyện rất thú vị!" Nói không chừng ngay cả thiếu gia cũng sẽ kinh ngạc. Đối với Phỉ Lệ không giải thích được như thế, ở ngọn núi Thác Tháp vẫn là hết sức được hoan nghênh, mặc dù thời gian nàng đến đây vẫn còn rất ngắn, nhưng nó cũng không là trở ngại cho sự yêu thích của mọi người đối với nàng.
"Thiếu gia, Minh giới bên kia chúng ta thật sự không cần ra tay sao? Hoặc Nhiên lo lắng hỏi, dù sao Minh giới vốn là của thiếu gia , mặc dù không biết năm ngàn năm trước xảy ra ra chuyện gì mà thiếu gia lại vứt Minh giới cho kẻ vong ân phụ nghĩa Y Bỉ, nhưng Hoặc Nhiên vẫn hi vọng thiếu gia có thể tìm lại thứ gì đó thuộc về thiếu gia.
"Không cần, Minh giới nếu ta thật sự cần, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lại, cho nên không cần gấp, hai người các ngươi đi theo bên cạnh ta đã bao lâu?" Kỳ Dương quay lưng về phía hai người Hoặc Nhiên nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo một tia phiền muộn mà nhớ lại.
"Thiếu gia, chúng ta đi theo bên cạnh người đã gần 5000 năm rồi, thời gian cụ thể là 4987 năm." Tước Nhiên nghiêm túc trở lại, có thể đi theo bên cạnh thiếu gia, vẫn luôn là chuyện nàng và Hoặc Nhiên vui vẻ nhất.
"Đã đã lâu như vậy rồi! Thời gian trôi qua thật là nhanh."
"Đúng vậy! Đã qua 5000 năm rồi." Hoặc Nhiên buồn bực gật đầu một cái, không biết vì sao thiếu gia đột nhiên lại hỏi vấn đề này, hôm nay thiếu gia có chút kỳ quái. Mặc dù không thể nỏi ra kỳ quái chỗ nào, nhưng vẫn cảm giác thấy có chút kỳ quái đâu đó.
"Các ngươi biết vì sao ta lại chắc chắn có thể lấy lại Minh giới không?" Kỳ Dương hỏi một vấn đề lạ lùng, hắn không quay đầu lại nhìn hai người, nhưng hắn biết lúc này nhất định bọn họ sẽ cảm thấy rất lạ tại sao mình lại hỏi vấn đề như vậy.
"Không biết." Hai người nghiêm túc nói không, đối với vấn đề này bọn họ quả thật cảm thấy rất lạ, tại sao cả Minh giới đều đã nằm trong tay Y Bỉ, mà thiếu gia vẫn hờ hững như thế, tựa hồ một chút cũng không nóng nảy.
"Đó là bởi vì Y Bỉ căn bản cũng không được Minh giới thừa nhận, như vậy hắn làm sao có thể lấy được cả Minh giới rồi, chỉ cần một ngày còn có ta, Minh giới cũng chỉ có một Minh thần. Ta nói như vậy các ngươi hiểu ý của ta không?" Kỳ Dương thản nhiên nói, bí mật đó dù là người trong tam giới cũng rất ít biết, về phần tại sao hắn không nói thật, bởi vì trong đoc cất giấu một chuyện rất bí mật.
"Không hiểu."
"Ha ha ~ các ngươi không cần hiểu, các ngươi chỉ cần biết rằng, mặc kệ Y Bỉ Minh giới trong tay thế nào, Minh giới vĩnh viễn đều sẽ chỉ là của ta, mà không bao giờ là của hắn, chỉ cần ta muốn Minh giới thì vĩnh viễn nó sẽ là của ta, nhưng mà bây giờ ta cảm thấy hơi buồn chán, cho nên đưa Minh giới cho hắn vui đùa một chút."
"Thiếu gia ý của người là Minh giới cũng không phải nằm trong tay Y Bỉ như bề ngoài của nó phải không?." Tước Nhiên nghiêm túc phân tích ý tứ trong lời nói của Kỳ Dương.
"Nếu như ngươi cho là như vậy, cũng không sai." Bất kỳ thế giới nào cũng chỉ có chủ nhân chân chính mới có thể chân chính nắm trong tay, về phần những người khác coi như dùng thủ đoạn mà lấy được cũng chỉ là lấy được bên ngoài của nó, không thể coi là thật. Những chuyện này có lẽ mấy Cổ lão trong thị tộc hẳn cũng biết! Dù sao nó cũng không phải là bí mật thật sự, có người biết cũng không phải là chuyện lạ.
"A! Chúng ta hiểu."