Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 172: Là món ăn hay là độc dược




Bỉ Cách buồn bực nhìn thiếu gia nhìn về phía Phỉ Lệ mà ngẩn người, mà Phỉ Lệ lại thâm ý nhìn chằm chằm thiếu gia, đây rốt cuộc là cái gì? Tại sao thiếu gia anh minh cơ trí lại lộ ra vẻ mặt ngu ngốc như vậy, quả nhiên Phỉ Lệ làm bữa sáng quá kinh khủng, thậm chí ngay cả thiếu gia cũng không chịu nổi. Đều là lỗi của hắn, không ngăn cản Phỉ Lệ sớm một chút, cho nên mới phạm phải lỗi như vậy.

"Thiếu gia." Hoặc Nhiên và Tước Nhiên đồng thời xuất hiện trong Tử viện, chỉ là vẻ mặt của Tước Nhiên là không tình nguyện, mà Hoặc Nhiên lại giống như đường quan rộng mở! Trong tay còn cầm thứ gì đó, thích thú vẫy vẫy Tạp Đặc có vẻ như khá hưng phấn.

Tuy nhiên lúc đó Tước Nhiên lại hung hăng khua vũ khí trong tay, vừa buồn bực tiếp nhận khiêu khích của Hoặc Nhiên, nắm chặt mười ngón tay, càng lúc càng có xu hướng tiến về phía Hoặc Nhiên, mà Tạp Đặc lại ôm tâm trạng xem kịch vui đi phía sau hai người, chỉ là càng đến gần Tử viện, nụ cười trên mặt lại càng thêm lạnh nhạt, hơn nữa còn thỉnh thoảng co quắp xuống, bước chân cũng càng thêm chậm chạp.

"Các ngươi đã tới, ngồi đi." Khi Kỳ Dương thấy đám Hoặc Nhiên đến, ưu nhã thu hồi quyển sách trong tay, bỏ sang một bên, sau đó hơi híp cặp mắt nhìn Hoặc Nhiên cùng Tước Nhiên, về phần Tạp Đặc còn lại biết điều tới gần Bỉ Cách rồi đứng ở một bên, thật ra thì hai người bọn họ rất hi vọng Kỳ Dương có thể cho bọn họ rời đi, cứ như bình thường là tốt rồi. Nhưng hôm nay Kỳ Dương không nói gì, bọn họ căn bản cũng không dám nhúc nhích, chỉ giống như như cương thi mà đứng ở một bên.

"Thiếu gia có chuyện!" Hoặc Nhiên hưng phấn, nhưng Tước Nhiên thì không giống Hoặc Nhiên mà cẩn thận nhìn thiếu gia nhà mình, nàng chưa bao giờ thấy thiếu gia cười sáng lạn đến như vậy, bởi vì trong trí nhớ của nàng, thiếu gia chưa từng cười với má lúm đồng tiền dịu dàng trước mặt bọn họ như vậy, dĩ nhiên không thể tính khi thiếu gia đối diện với hoa Mạn Đà La được.

Nhìn vậy thiếu gia như thế, trực giác nói cho Tước Nhiên biết, nhất định có chuyện, nếu không thiếu gia sẽ không cao hứng như vậy nhìn nàng và Hoặc Nhiên, hơn nữa nàng cũng không phải là tên ngu ngốc Hoặc Nhiên kia. Chỉ cần thiếu gia nói, hắn đều sẽ phục tùng vô điều kiện dù là sai đi nữa, dĩ nhiên cũng không thể nói là nàng làm trái lời thiếu gia, chỉ cần với giới hạn là thiếu gia sẽ không bán đứng nàng, nàng sẽ nghe theo, vẻ mặt thiếu gia lúc này rõ ràng là có ý tứ nguy hiểm.

"Không có, chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên Phỉ Lệ xuống bếp, để cho các ngươi cũng nếm thử một chút tay nghề của nàng." Giọng nói Kỳ Dương lành lạnh trầm bồng du dương vang lên, làm cho người ta có cảm giác hưởng thụ nó, không tự chủ được mà tin lời của hắn. Khi nói đến chỗ này Kỳ Dương còn quay đầu nhìn Phỉ Lệ một cái, trong ánh mắt bao hàm rất nhiều ý tứ phức tạp. Mà Phỉ Lệ lại đang đắm chìm trong suy nghĩ về mỹ nam hiển nhiên sẽ không đặc biệt chú ý. Mà dù nếu có chú ý, đại khái nàng cũng chẳng thật sự để ý. Ai bảo bây giờ Phỉ Lệ không tim không có phổi, chỉ biết nhìn mỹ nam chứ.

"Ôh! Có thật không? Những thứ này đều là Phỉ Lệ làm ư? Vậy ta cũng nếm thử một chút." Hoặc Nhiên vừa nghe Kỳ Dương nói, lập tức hưng phấn gắp lên miếng cá hấp hướng nhét vào miệng, lập tức vốn khuôn mặt tiểu hải tử đang vui vẻ, nháy mắt hóa đen, mồ hôi lạnh trên trán cũng không ngừng tuôn ra, con ngươi cấp tốc co lại.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Kỳ Dương khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Hoặc Nhiên, ngón tay thon dài chậm chạp gõ có tiết tấu lên mặt bàn, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, Hoặc Nhiên ‘dở khóc dở cười’ ngậm cá hấp trong miệng. Ô ô. . . . . . Cực phẩm, ai chả không biết phía sau ngọn núi Thác Tháp chính là hồ Vọng Nguyệt, không chỉ nổi danh ở Thủ Vọng Giác, mà ngay cả ở tam giới cũng đứng hàng thượng đẳng, mà nguyên nhân chủ yếu nhất trong đó cũng là bởi vì trong hồ Vọng Nguyệt có cá Huyền Băng.

Không những cá Huyền Băng có thân hình xinh xắn đáng yêu, mà khi ánh mặt trời chiếu xuống chúng còn phát ra màu đỏ rực rỡ, giống như là một tinh thể ma thuật. Trừ đặc điểm đó ra thì cá Huyền Băng còn có một tác dụng khác chính là có thể nâng cao ma lực, cho nên cá Huyền Băng rất hiếm thấy ở tam giới.

Nhưng Hoặc Nhiên nghĩ mãi không ra tại sao cá Huyền Băng mỹ vị như vậy sau khi qua bàn tay của Phỉ Lệ, liền có mùi vị kinh khủng như thế, không chỉ có mùi hôi thối nồng nặc, hơn nữa trong mùi tanh hôi đồng thời còn kèm theo ngọt ngấy, có lẽ là bởi vì đặc tính của cá Huyền Băng, cho nên mặc dù bề ngoài nhìn thì cũng không có điều gì khác thường, nhưng hương vị quái dị trong miệng lại làm cho người ta khổ đến không thể tả.

"Hoặc Nhiên, thế nào?" Tước Nhiên trầm tư sau một hồi lâu, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hoặc Nhiên không ngừng hướng về phía thiếu gia mà lắc đầu, thi thoảng còn lộ ra vẻ không thể chịu được, Tước Nhiên bất mãn nhìn chằm chằm Hoặc Nhiên, hiển nhiên là không hài lòng vẻ mặt lúc này của Hoặc Nhiên, mà Hoặc Nhiên lại không ngừng lắc đầu nhìn về phía Tước Nhiên, như thế nào cũng không chịu mở miệng.

"Hoặc Nhiên, ngươi có ý gì vậy?" Tước Nhiên thả chiếc đũa trong tay ra, buồn bực nhìn Hoặc Nhiên không ngừng lắc đầu đối với mình, tiểu tử này lại đang giở trò gì, chẳng lẽ lần trước hạ dược còn quá nhẹ, cho nên tiểu tử này lại bắt đầu không nhớ rồi.

"Không có việc gì, hẳn là cảm thấy Phỉ Lệ làm món ăn rất ngon phải không?" Kỳ Dương giả bộ như nói thật, nói xong vẫn không quên dùng tay trái gõ một chút tay phải của mình nghiêm túc trở lại. Vốn mắt bạc vô cùng xinh đẹp, bởi vì lúc này có thần thái nghiêm túc hiếm có, liền trở nên trong suốt lạ thường.

"Vậy sao? Vậy ta cũng nếm thử một chút." Tước Nhiên nghiêm túc gật đầu một cái, bởi vì trước kia quả thật Hoặc Nhiên đã làm chuyện như vậy, cho nên Tước Nhiên cũng không tiếp tục hoài nghi gì nữa. Dù sao thiếu gia cũng không thể lừa nàng, cho nên nàng cầm đũa lên gắp một món ăn gần mình nhất, trứng tráng cà chua.

Cà chua đỏ được gọi Thạch phiên lưu, là một loại thực vật thân cỏ, bởi vì tính ngọt, cho nên dùng để phối hợp với các món ăn khác, cũng có thể đơn độc nấu thành một món ăn. Mà cái gọi là trứng gà chính là trứng của một loại ma thú, ở trong mắt Phỉ Lệ mặc kệ là cái gì giống, tròn tròn thì chính là trứng gà, cho nên Phỉ Lệ cũng không có ý muốn chọn lựa, theo suy nghĩ của nàng cái này cũng gọi là trứng gà, mùi vị hẳn cũng giống nhau.

Mà thật bất hạnh cho “trứng gà” nàng chọn trúng chính là hậu duệ của Na Già, ở Minh giới Na Già là một chủng tộc tương đối tàn nhẫn, có chút tương tự với người rắn ở Đại lục Phi Long, chỉ là Na Già nhiều hơn người rắn một vài chút cánh tay, lại càng xấu xí hơn, hơn nữa Na Già đều là loài lưỡng tính, cho nên cũng không cần tổ hợp gia đình, dĩ nhiên cũng có một ít bộ phận Na Già sau khi trưởng thành sẽ lựa chọn giới tính của mình, sau đó bắt đầu quyết định cuộc sống sau này, chỉ là phần lớn loài vẫn giữ giới lưỡng tính của mình, để gây giống đời sau cho mình. (^O^Đoảng quá)

Không háo sắc giống Tạp Đặc, Bỉ Cách lại tận lực rúc thân thể vào góc, cố gắng giảm bớt cảm giác sự tồn tại của mình, bởi vì không khí bên kia thật sự là quá quỷ dị, rõ ràng Tước Nhiên đại nhân tản ra hơi thở nguy hiểm, khói độc quỷ dị bởi vì Tước Nhiên đại nhân sắp mất khống chế mà trở nên hết sức nhạy cảm, dường như tùy thời cũng có thể phóng ra, mặc dù Bỉ Cách hiểu Tước Nhiên đại nhân sẽ không thể không chú ý đến thiếu gia, nhưng Tước đại nhân mất khống chế lại cực kỳ kinh khủng, hắn nhớ trước kia cũng bởi vì Tước đại nhân nhất thời mất khống chế, mà phá hủy rất nhiều thành thị của Minh giới, mà toàn bộ sinh vật sống trong thành thị đó đều chết hết.

Lúc ấy nếu không phải thiếu gia kịp thời xuất hiện, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, Tước đại nhân vẫn luôn cho là độc của mình lợi hại nhất, nhưng hôm nay nàng suýt chút nữa đã bị món ăn của Phỉ Lệ giết chết, chuyện này đối với Tước đại nhân mà nói, quả thật chính là đả kích trí mạng.