Khí trời nhá nhem mờ mịt pha lẫn mùi khó ngửi thoang thoảng, xung quanh liên tục truyền đến vài tiếng đánh nhau khiến cho Y Đạt trấn vốn đã tràn ngập mùi máu lại càng tràn ngập hơn.
Ở góc tường trên khu phố có vài tiểu khất cái ăn mặc rách rưới, hai tròng mắt mờ mịt đục ngầu không chút sinh khí nhìn chăm chú đám người Phỉ Lệ vài lần rồi lại nhanh chóng biến mất.
Phỉ Lệ có vẻ đăm chiêu nhìn bóng dáng biến mất của một tiểu khất nhi. Nếu như trước kia cô xuyên đến cơ thể của đứa bé đó, không biết cô cũng không hề có sức sống giống như nó, có mờ mịt không hề truy cầu hay không?
Thân thể gầy còm, quần áo rách rưới, ánh mắt đục ngầu.
Ngẩng đầu lên nhìn một mặt khác của đường phố, quý tộc ăn mặc đẹp đẽ, phía sau là người hầu kiêu ngạo hung hãn, thanh âm bàn tán không kiêng kị gì của các Dong binh, trụy lạc, cuộc sống ở nơi đèn đỏ của Y Đạt trấn sa đọa đến tận cùng.
Đây chính là cuộc sống khác biệt giữa người ở địa vị cao và thấp. Haiz...Đứng ở nơi này, Phỉ Lệ không tiếng động thở dài một hơi, bản thân cô có thể thay đổi được cái gì chứ?
Buồn than cho nhân tính, có lẽ cô có thể cứu được vài người, nhưng những người khác thì sao? Coi như cô có thể thay đổi vận mệnh của mấy tiểu khất cái vừa rồi, nhưng có đại biểu cho cái gì chứ? Người không có sức sống, vô luận cuộc sống thế nào cũng đều là ngơ ngẩn. Phỉ Lệ mê man đặt mình vào trong đường phố tạp nham, trong lòng nghĩ đến rất nhiều.
"Tiểu thư, chúng ta đến rồi." Lệ Á ngắt mạch suy tư của Phỉ Lệ. Còn bọn Thang Mỗ thì đang hung hăng đuổi đi những kẻ mưu toan tiến đến bắt chuyện. Ở vùng đất hỗn loạn thế này, chỉ có thực lực hùng mạnh mới có thể chấn nhiếp được những kẻ cuồng bạo này.
"À, vậy hả? Vậy thì vào thôi." Khung cửa rách nát, những nử tử ăn mặc hở hang, còn có những Dong binh phóng túng và đủ loại người khác, khóe miệng Phỉ Lệ đúng lúc nhếch lên, không hổ được xưng là Mã Nhã thành thứ hai.
Không biết Hỗn loạn chi thành thật sự__Mã Nhã thành sẽ là thế nào nhỉ? Đúng là có chút tò mò.
"Ồ, là lính mới lần đầu tiên tới Y Đạt trấn rồi." Một nữ nhân ăn mặc hở hang, phóng túng đong đưa bộ phận đầy đặn trên thân mình, y phục phía trên dễ dàng khiến người khác vừa nhìn đã tẫn(1) .Nhưng đó không phải là chỗ cô quan tâm, chỉ thấy nữ nhân phóng đãng này, hai tay thuần thục đặt trên vai Thang Mỗ, hai chân thon dài cọ cọ nửa người dưới của hắn, ái muội hít thở trên người hắn, môi mọng mê ly dao động trên gương mặt hắn.
"Khụ...khụ..." Phỉ Lệ chán ghét ho nhẹ vài tiếng, vô cùng không quen tác phong của nữ nhân này. Ngả ngớn, thuần thục không nói lên thân phận của nàng, có thể sinh tồn ở nơi hỗn loạn như thế này sao lại không có chút bản lĩnh, nhưng Phỉ Lệ vô cùng không thích mùi vị trên người nữ nhân này.
Mê loạn, hương vị hắc ám sa đọa khiến người ta vừa ngửi liền có chút kích động làm việc xấu.
"Ồ, không biết vị tiểu thư cao quý này đến quán rượu hỗn loạn này của chúng ta có chuyện gì? Ta là người phụ trách nơi này, Bích Cơ." Dù sao Bích Cơ cũng đã lăn lộn ở Y Đạt trấn vài năm, lập tức nhận ra Phỉ Lệ mới là chủ nhân của đám người này, liền thu hồi hành động quyến rũ phóng đãng vừa nãy, trở thành khí chất đoan trang, đương nhiên nếu như có thể bỏ qua cách ăn mặc trên người nàng.
"Không tệ." Trong lòng Phỉ Lệ cấp tốc vỗ một cái. Xem chừng hẳn là người của một thế lực nào đó bồi dưỡng, tốc độ biến sắc mặt như thế, tác phong thông minh tháo vát như vậy.
"Gọi là Bích Cơ phải không? Ta muốn vào phòng đấu giá dưới mặt đất, có người nói ta tới tìm ngươi là được." Phỉ Lệ thản nhiên đánh giá Bích Cơ. Quả nhiên không sai, khi cô nói đến mấy chữ phòng đấu giá dưới đất thì thân thể nàng lập tức cứng đờ một chút.
Hẳn là lại một nữ nhân có quá khứ, chứ không bình thường. Chỉ là nhóm người bọn họ đứng đây nhưng vẫn không có Dong binh nào tiến đến gây phiền toái, có thể thấy Bích Cơ cũng có quyền lợi nhất định ở quán rượu hỗn loạn này.
Nữ nhân có thể đứng được ở nơi rối loạn thế này đương nhiên không đơn giản. Đó cũng là lý do vì sao Phỉ Lệ tùy ý để nữ nhân này làm loạn trên người Thang Mỗ, với lại cô cũng tò mò phản ứng của hắn.
"Đi theo ta." Bích Cơ nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, gật đầu với trung niên nam tử trên quầy rồi mang đoàn người Phỉ Lệ đi tới một góc khuất.
Các Dong binh gần đó thì hiếu kỳ đánh giá bọn họ. Đương nhiên là tránh phiền phức, Phỉ Lệ bây giờ đúng là võ trang toàn bộ. Toàn thân cô bao phủ bởi một kiện hắc bào, vì có một số Ma pháp sư quái dị thích cách ăn mặc này nên Phỉ Lệ giả trang như thế liền giảm bớt rất nhiều phiền toái.
"Ngồi đi. Tính trả bao nhiêu để biết được tin tức từ chỗ ta?" Bích Cơ nghiêng người quyến rũ ngồi trên ghế tựa, đôi mắt hứng thú đánh giá Phỉ Lệ toàn thân che kín, nhưng dư quang vẫn nhìn chằm chằm Thang Mỗ đứng phía sau cô, cao thủ.
"Nếu như ta nói ta sẵn lòng để hắn ở đây?" Phỉ Lệ giảo hoạt chỉ vào Thang Mỗ nói. Lần đầu tiên nhìn thấy Bích Cơ, cô liền biết Bích Cơ cảm thấy hứng thú với Thang Mỗ, hơn nữa còn là loại ánh mắt săn mồi. Đương nhiên không loại trừ Bích Cơ đã biết Thang Mỗ từ trước.
"Ặc!" Bích Cơ không ngờ Phỉ Lệ sẽ nói thế, nhất thời ngây ngốc ngẩn người.
"Chuyện cười của tiểu thư không vui tí nào." Thang Mỗ cố gắng kìm chế xúc động muốn bóp chết tiểu thư nhà mình. Một đường này không phải không thiếu bị tiểu thư đùa chọc, nhưng đùa thế này là lần đầu tiên.
Hắn không phải là đứa ngốc, hắn đương nhiên cảm giác được Bích Cơ có phản ứng bất thường với mình, hắn vô cùng khẳng định hắn không hề biết nữ nhân này, chẳng qua mùi hương trên người nàng có chút quen thuộc nhưng gương mặt kia hắn tuyệt đối chưa bao giờ gặp qua.
"Thật sự không buồn cười à?" Phỉ Lệ vẻ mặt vô tội hỏi. Đương nhiên là không buồn cười rồi, bởi vì gân xanh trên trán Thang Mỗ đã muốn nứt ra, hai tay thì liều mạng nắm chặt roi da trong tay.
"Tiểu thư." Lệ Á ho khan một tiếng khẽ gọi. Nàng vẫn là có chút sợ hãi Thang Mỗ. Có thể người khác không biết thân phận Thang Mỗ, nhưng với tư các là một thành viên nộ đường, Lệ Á vô cùng rõ ràng con người nhìn chất phác trước mặt này khi ra tay thì khủng bố bao nhiêu, vì thế tiểu thư người đừng chơi nữa.
"Bích Cơ, ngươi thật sự không cân nhắc đề nghị của ta một chút sao?" Phỉ Lệ vốn định không định trêu ghẹo Thang Mỗ như thế, nhưng nhìn thấy khoảnh khắc Bích Cơ nhanh chóng biến chuyển thì cô liền cẩn thận suy nghĩ.
"Hừm...hừm...cái này có thể được." Khi Bích Cơ mở miệng thì nháy mắt trường tiên trong tay Thang Mỗ vung lên, "rắc" một tiếng, chỉ thấy cái ghế dựa bên trái nàng từ từ hóa thành bột vụn.
Bích Cơ lập tức ngây ngốc, rõ ràng là bị hành động của Thang Mỗ hù sợ. Chẳng qua người ngồi trước hắn, Phỉ Lệ, lại giống như chẳng nhìn thấy gì.
"Bích Cơ, vì để bồi thường tổn thất của ngươi, ta sẽ ở lại Y Đạt trấn hai ngày. Hai ngày này ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Còn về phần ta ở đâu, tin rằng ngươi hẳn là biết rồi." Phỉ Lệ tùy tiện nhận tư liệu trong tay Bích Cơ, sao đó nhỏ giọng nói bên tai nàng. Tuy nói là nhỏ giọng nhưng với năng lực của Thang Mỗ thì đương nhiên nghe được.
"Thật sao?" Hai mắt Bích Cơ sáng lóe lóe nhìn chằm chằm Phỉ Lệ hỏi dò.
"Đương nhiên, giao dịch công bằng thôi!" Phỉ Lệ nghiêm túc gật đầu một cái, liền quyết định tình cảnh hai ngày tới của Thang Mỗ. Còn Lệ Á bên cạnh thì ra sức nín cười. Không phải là lúc xuất môn Thang Mỗ ngăn cản tiểu thư một phen sao mà phải đoạn tuyệt đến thế?
Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Bích Cơ, liền biết hai ngày tới Thang Mỗ tuyệt đối không dễ chịu. Chẳng qua mọi người vô cùng tò mò Bích Cơ có biết Thang Mỗ từ trước hay không, nếu không thì vì sao lại kích động kề cận Thang Mỗ như vậy?