"Bố La Đặc nhất tộc chúng ta thờ phụng Tử thần, là thủ hộ giả trung thành nhất của Tử thần và cũng là ảnh tử thần bí nhất. Trừ Đức Cổ Lạp nhất tộc ra thì không còn ai biết chúng ta thủ hộ giả của Tử thần." Cách Lạc Tư tôn sùng nhìn bóng dáng mê man của Phỉ Lệ, đôi mắt tràn ngập mê đắm cùng tôn kính.
"Cái gì? Bố La Đặc nhất tộc là thức thần của Tử thần?" Phỉ Lệ sửng sốt. Điều này sao có thể? Vì sao Ái Lệ Ti không hề nói cho cô chuyện của Bố La Đặc nhất tộc, trong trí nhớ của Ái Lệ Ti cũng không có ghi lại chuyện của họ, rốt cuộc là có chuyện gì?
Hay là ngay cả Ái Lệ Ti cũng cho rằng toàn bộ Bố La Đặc nhất tộc đã biến mất nên mới không nói cho cô, hoặc là trong đó có ẩn tình khác.
"Đúng vậy, chuyện này chỉ có sơ đại (?) tộc trưởng của gia tộc Đức Cổ Lạp mới biết."
"Nói rõ ra." Xem ra bên trong đúng là cất giấu ẩn tình mà! Nhưng sơ đại là cái gì?
"Điều này phải nói từ huyết mạch của Bố La Đặc nhất tộc. Bố La Đặc nhất tộc chúng ta trời sinh đã có huyết kế huyết mạch, đây là tổ tiên Tử thần đại nhân của chúng ta đích thân tạo ra nên chúng ta vừa sinh ra đã có huyết mạch kì lạ, thông qua kích động huyết mạch của bản thân là có thể hoàn toàn đạt được truyền thừa kí ức trong huyết mạch."
"Cái gì, truyền thừa kí ức?" Phỉ Lệ kinh ngạc. Truyền thừa kí ức này trái ngược hẳn với thần thú cường hãn hoặc là gia tộc có sức mạnh khổng lồ mới có thể đem kí ức của bản thân chuyển thành truyền thừa kí ức.
Không ngờ Bố La Đặc nhất tộc lại đem truyền thừa kí ức dung nhập vào huyết mạch của bản thân.
"Đúng vậy. Nhưng theo huyết mạch pha loãng, tộc nhân Bố La Đặc nhất tộc có rất ít người có thể kế thừa truyền thừa kí ức, cho nên đó là lý do vì sao Bố La Đặc nhất tộc suy tàn dần. Yêu cầu của truyền thừa kí ức vô cùng hà khắc, cho nên...." Tuy Cách Lạc Tư chưa nói hết nhưng Phỉ Lệ cũng hiểu.
Bất luận gia tộc cường đại bao nhiêu, nếu như không có người có thể kế thừa thì cuối cùng vẫn sẽ suy tàn, đây chính là cách sinh tồn của đại lục này. Cường giả sống sót, kẻ yếu bị loại bỏ.
"Vậy Bố La Đặc nhất tộc các ngươi cũng chỉ còn có hai người?" Trực giác mách bảo Phỉ Lệ tin tưởng Cách Lạc Tư. Bởi vì theo cỗ lực lượng kia giác tỉnh, Phỉ Lệ hoàn toàn có thể hiểu được phần bi ai trong đáy lòng lão, giống như là truyền ra từ đáy lòng cô.
Xem ra câu nói chủ nhân của Cách Lạc Tư cũng không phải là vô cớ.
Vốn là một thế giới tốt đẹp lại bị quấy đến rối một nùi, cô còn muốn thử nghiệm đời học sinh trên trường học một chút, nhưng từ khi cô ra khỏi Phan Đa Lạp thì tất cả đều thay đổi, không phải do cô không để ý, không quan tâm nha!
"Đúng thế, Bố La Đặc nhất tộc chỉ còn hai người là ta và Lợi Nhã. Năm năm trước Bố La Đặc nhất tộc bị người ta tiêu diệt toàn bộ, ta liều mạng toàn lực chỉ cứu được một mình Lợi Nhã, toàn tộc hơn một trăm người đã bị hắc y nhân tru diệt sạch rồi." Sát khí từ trong xương tủy trào ra bao phủ toàn bộ căn phòng, ngay cả bọn Thang Mỗ ở ngoài cũng nhận ra. Nhưng không có chỉ thị của Phỉ Lệ, bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi bên ngoài.
"Kẻ thù là ai?" Phỉ Lệ kinh ngạc. Bằng vào cường giả cấp bậc kiếm thánh như Cách Lạc Tư, thậm chí kẻ thù diệt toàn gia cũng không biết là ai? Hẳn là địa vị của hắc y nhân cũng không bình thường. Chẳng lẽ là vì cô? Nhưng năm năm trước cô còn đang ngủ say trong thần điện bên trong bí cảnh Phan Đa Lạp, hẳn là không nhằm vào cô.
Như vậy chẳng lẽ là nhằm vào lánh đời gia tộc, hay là nhắm vào huyết mạch đặc biệt của Bố La Đặc nhất tộc?
"Thuộc hạ hổ thẹn, tra xét năm năm vẫn không biết kẻ thù năm đó là ai. Ngay cả một chút xíu tin tức cũng không có, duy nhất chỉ có lệnh bài này, đây là khi ta đánh chết một tiểu đầu mục năm đó rồi lục soát thấy trên người hắn." Cách Lạc Tư lấy từ trong lòng ra một lệnh bài huyết sắc hung tợn, trên mặt lệnh bài chỉ có một vòng tròn huyết sắc, còn có vài chữ viết mơ hồ.
"Huyết sắc lệnh?" Phỉ Lệ ngập ngừng cầm lấy miếng lệnh bài trên tay Cách Lạc Tư, vừa mới đụng vào lập tức cô cảm giác được một cỗ năng lượng quỷ dị tràn ngập trong nó.
Cực kì cuồng bạo nhưng lại mang theo một chút năng lực thôn phệ. Đây là năng lượng Phỉ Lệ chưa từng thấy. Cô dám cam đoan năng lượng như thế này tuyệt đối không hề có ở Phi Long đại lục, hay nói cách khác, những người này rất có thể không phải là người trên Phi Long đại lục.
Nếu như thế thì chuyện này liền khó khăn rồi.
"Đúng vậy, chỉ có khối huyết sắc lệnh kì lạ này, không thu hoạch được gì khác nữa. Năm năm trước ta chính là bị cỗ năng lượng này đánh trúng, bằng vào thực lực kiếm thánh của ta mà vẫn bị nó áp chế năm năm, có thể thấy cỗ năng lượng này bá đạo ra sao." Cách Lạc Tư nói đến nó thì bộ dạng vẫn còn sợ hãi. Thân thể lão đã bị cỗ năng lượng này mài mòn gần hết, nên đây cũng là điều lão lo lắng. Lão biết mình không còn sống được lâu nhưng Lợi Nhã vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch của gia tộc.
Vì thế lão mới ở cổng thành lao thẳng vào xe ngựa của Phỉ Lệ, lão muốn trước khi chết tìm được một chỗ tốt cho Lợi Nhã nhưng không ngờ lại chọc tới Mãnh hổ Dong binh đoàn làm Lợi Nhã bị bọn họ bắt bán cho chợ nô lệ.
Song lão trăm triệu không ngờ lại tìm được chủ nhân của Bố La Đặc nhất tộc.
"Ông làm sao khẳng định ta chính là chủ nhân của Bố La Đặc nhất tộc các người đang tìm kiếm?" Phỉ Lệ cẩn thận chơi đùa khối huyết sắc lệnh kì lạ kia, trong lòng ẩn ẩn biết được khối lệnh bài này sẽ mang đến cho cô cái gì đó. Vì thế cô thật chú ý cất nó đi.
"Bởi vì huyết mạch đặc biệt của chúng ta, khi ở gần chủ nhân sẽ cảm giác được. Nhưng vì huyết mạch loãng đi, chỉ có khi chủ nhân tức giận ta mới cảm thấy được." Cách Lạc Tư kiên nhẫn giải thích. Đó cũng là lý do vì sao lão không nhân ra thân phận Phỉ Lệ khi lần đầu tiên thấy cô.
"Ta tạm thời tin lời ông, ta sẽ cho người cứu cháu gái ông ra. Thương thế của ông cũng không phải không thể cứu. Ta sẽ thông báo cho trưởng lão trong tộc, tin tưởng bọn họ mới có thể đủ sức giúp ông đẩy lùi thương thế." Còn có một nguyên nhân là vì Phỉ Lệ còn chưa hoàn toàn tin lời Cách Lạc Tư.
Bằng vào huyết mạch của bản thân đã gọi chủ nhân, cô cũng không nhận ra trên người mình có khí chất vương giả nào để cho người khác thần phục. Chỉ cần đưa Cách Lạc Tư tới Phan Đa Lạp, tin rằng các trưởng lão trong bí cảnh nhất định sẽ biết được chuyện thực sự, đương nhiên là những lời này Phỉ Lệ không nói thẳng ra.
"Thật sao? Đa tạ chủ nhân." Cách Lạc Tư vừa nghe Phỉ Lệ nói thế thì lập tức hưng phấn, dẫu sao không ai muốn chết cả. Lão đương nhiên tin lời Phỉ Lệ, không chỉ vì nguyên nhân huyết mạch của bản thân mà quan trọng nhất là bản thân Đức Cổ Lạp nhất tộc rất thần bí. Ghi chép lại trong tộc có nói năm đó Bố La Đặc nhất tộc và Đức Cổ Lạp nhất tộc đều là thức thần của Tử thần nhưng vẫn không hiểu rõ được chân tướng sự huyền bí đó.
"Ừm. Thang Mỗ, ngươi vào đi. Lệ Á chuẩn bị một chút nữa chúng ta sẽ đi chợ nô lệ.