Con Đường Bá Chủ

Chương 2798: Ra giá đi!




Địa bàn của Man Lực Thần Ngưu không có các kiến trúc bất phàm như những đại thế lực khác, bọn hắn trực tiếp kiến tạo các toà động phủ khổng lồ bên trong ngọn núi Man Hoang hùng vĩ làm nơi tu luyện, sinh hoạt.

Từ chân núi cho đến vách núi, vô số thao trường mênh mông rộng lớn treo lơ lửng từ thấp trên cao, có thể chứng kiến từng đội quân Ngưu Thần hừng hực khí thế, số lượng lên đến hàng triệu, bọn hắn dũng mãnh uy phong, thân khoác chiến giáp diễn luyện, thanh thế kinh động thiên địa.

“Chẳng trách Man Hoang Sơn khiến ngay cả các Thần Quốc cũng phải e dè, chỉ riêng các nhánh quân đội này đã vượt qua đại đa số các Thần Quốc, e rằng chỉ có số ít Thần Quốc hàng đầu như Hiên Viên Thần Quốc hay Loạn Đạo Thần Quốc mới có thể vượt qua...” Chân Mật cảm khái nói.

Nàng có cảm giác, nếu như đem đệ tử của Chân Võ Thần Cung ra đấu với quân đội của Man Lực Thần Ngưu, khả năng giành chiến thắng của Chân Võ Thần Cung là cực thấp.

ẦM.

Mặt đất chấn động, một vị nhân ngưu già nua hạ xuống, trọng lượng cơ thể lại khiến đại địa xung quanh lắc lư.

“Tham kiến Tam Trưởng Lão.” Man Vệ cung kính chắp tay.

Lão nhân ngưu vuốt hàm râu trên cằm trâu, ánh mắt lấp loé nhìn Chân Mật và Lạc Nam lên tiếng:

“Không ngờ có thể ở đây nhìn thấy Thiếu Thần Nữ Chân Võ Thần Cung và Bá Chủ Ngũ Châu Tứ Vực.”

“Cái gì?” Man Vệ sắc mặt kịch biến, trợn mắt há hốc mồm nhìn sang đôi nam nữ bên cạnh.

“Không ngờ Tam Trưởng Lão có thể nhận ra chúng ta.” Chân Mật mỉm cười nói.

“Haha, Man Lực Thần Ngưu chúng ta tuy rằng ở nơi hoang vu chi địa...nhưng cũng không lạc hậu so với bên ngoài, bằng không sao có thể tồn tại qua từng ấy năm tháng?” Tam Trưởng Lão cất tiếng cười.

Lạc Nam nhẹ gật đầu, xem ra phương diện tình báo của Man Lực Thần Ngưu cũng không tệ, mà vị Tam Trưởng Lão này có tu vi Thiên Đạo Viên Mãn, mơ hồ toả ra một cổ áp bách vô hình, chiến lực rất mạnh.

“Nếu Tam Trưởng Lão đã tiếp đón hai vị, vậy tại hạ cũng xin phép cáo từ.” Man Vệ chắp tay.

“Đa tạ Man Vệ huynh.” Lạc Nam hào phóng lấy ra mười Bàn Đào Quả đưa đến, áy náy nói:

“Xem như một chút bồi thường khi đã rây rối loạn địa bàn của ngươi.”

Ánh mắt Tam Trưởng Lão và Man Vệ loé lên dị sắc, một lần ra tay là mười Bàn Đào Quả, mức độ hào phóng của vị này khiến bọn hắn cũng phải kinh ngạc.

Mặc dù hiểu rằng hắn đang bày tỏ thành ý...nhưng vừa xuất thủ là mười quả bàn đào, người có lòng dạ bình thường chắc chắn không thể làm được điều đó.

“Đã như vậy ta liền không khách khí.” Man Vệ sảng khoái tiếp nhận, yêu tộc như bọn hắn cũng không thích dây dưa lòng vòng.

Chân Mật nhếch nhếch cánh môi, vừa mới nói chuyện vài câu đã đưa ra 10 quả bàn đào, ngay cả nàng cũng hơi xót a.

Nhưng nghĩ đến hắn làm tất cả những thứ này vì chuyện của nàng, tâm trạng liền cực kỳ vui vẻ.

“Mời!” Tam Trưởng Lão phất tay, liền đạp không bay thẳng lên sườn núi.

Lạc Nam cùng Chân Mật đuổi theo.

Rất nhanh ba người đã hạ xuống một quảng trường đá nằm giữa lưng chừng núi, lưng tựa sườn núi, trước có thể ngắm nhìn cảnh vật vạn dặm xung quanh, nhìn thảo nguyên bát ngát, hoa thơm cỏ lạ, bầu trời xanh thẳm, quần yêu tụ tập...

“Cảnh sắc nơi này thật khiến người ta phải ngưỡng mộ...” Lạc Nam cảm khái một tiếng.

“Các hạ nói đùa, ngươi thân nắm giữ Ngữ Châu Tứ Vực...cả giang sơn thu hẹp trong tầm mắt, bất cứ quang cảnh hùng vĩ tráng lệ nào chưa từng thấy qua? Nơi man hoang chi địa của chúng ta chỉ là một chút tiểu cảnh tầm thường.” Tam Trưởng Lão lắc đầu.

Lúc này có vài thị nữ của Man Hoang Ngưu Tộc tiến đến, các nàng có được thân thể hoàn hảo khoẻ khoắn của nữ tử nhân loại, cực kỳ nóng bỏng...nhưng bên trên cổ lại là đầu trâu.

Các thị nữ dâng mồi kính rượu...

Lạc Nam ngửi một hơi, mùi rượu dịu nhẹ như hương thảo dược...

Chân Mật cảm thấy thoải mái, liền nâng lên một cốc uống cạn.

“PHỐC...KHỤ...”

Bỗng nhiên nàng ho khan kịch liệt, sắc mặt đỏ bừng, đỉnh đầu như bóc khói, hai ngọn núi trước ngực trập trùng lên xuống, một tay che miệng nôn khan...

“Hahaha.” Tam Trưởng Lão sảng khoái cười:

“Đây là Man Thần Tửu, đặc sản của Man Ngưu Thần Tộc...được ngâm ủ từ các thảo dược đặc biệt tại Man Hoang Sơn kết hợp với nước lấy từ Thể Thần Thác, mùi rất nhẹ và thơm nhưng nồng độ lại cực kỳ táo bạo.”

Chân Mật gật đầu tán thành, vừa rồi nàng không kịp đề phòng nên mới lâm vào thất thố, sắc mặt nhất thời đỏ ửng vì sợ Lạc Nam cười nhạo.

Lạc Nam nghe vậy cũng tò mò, liền nâng rượu: “Tại hạ kính Tam Trưởng Lão.”

Hai người nâng chén uống cạn.

Hương thơm thảo dược mê người tràn vào trong mũi nhưng khi rượu vào miệng, Lạc Nam chỉ cảm thấy vị giác bùng nổ, một cổ lực lượng cuồng bạo bắt đầu xông thẳng vào thể nội khuấy động, thẩm thấu vào từng ngõ ngách từ lục phủ ngũ tạng cho đến kinh mạch, xương máu...

Trong thoáng chốc, hắn cảm giác được toàn bộ cơ thể của mình đã được luyện hoá từ bên trong một vòng.

“Không hổ danh Thần Tửu...” Lạc Nam thán phục nói, do đã có chuẩn bị từ trước nên hắn không bị bất ngờ như Chân Mật.

Thấy hắn có thể trụ được vững vàng khi lần đầu thưởng thức Man Thần Tửu, hơn nữa một lần là uống cạn, trong mắt Tam Trưởng Lão hiện lên vẻ tán thưởng.

Rượu quá ba tuần, Tam Trưởng Lão cũng đi vào chính sự nói thẳng:

“Man Lực Thần Ngưu Tộc chúng ta vẫn luôn sảng khoái, chỉ cần ngươi không đến gây sự, bất cứ ai cũng sẽ được xem là khách quý...tuy nhiên nếu ngược lại...”

Trong mắt trâu hiện lên vẻ hiếu chiến cuồng bạo như có thể khuấy động phong vân.

Tính cách của Man Lực Thần Ngưu vốn cực kỳ táo bạo, nhưng thân là một trong những yêu tộc cao cấp nhất, bọn hắn kiểm soát cảm xúc rất tốt, hành sự cũng dựa vào phần trí nhiều hơn, không phải thể loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

“Chúng ta đương nhiên không đến gây sự, chỉ là muốn cùng quý tộc trao đổi một chút mà thôi.” Lạc Nam chân thành chắp tay.

“Nếu là muốn lôi kéo Man Lực Thần Ngưu quan hệ với Phá Đạo Hội thì không cần phải nói.” Tam Trưởng Lão dứt khoát từ chối:

“Man Hoang Sơn dù sao cũng thuộc phạm vi Đạo Quốc, tuy rằng bọn ta không cùng phe với bọn hắn nhưng cũng không thể chống lại tất cả.”

Man Lực Thần Ngưu rất mạnh...mạnh đến mức khiến các Thần Quốc kiêng kỵ không muốn trêu vào vì tránh những tổn thất không đáng có.

Nhưng nếu Man Lực Thần Ngưu dám chống lại Đạo Quốc mà đứng về phía Phá Đạo Hội, vậy thì các Thần Quốc không ngần ngại trả giá để toàn bộ Man Hoang Sơn bóc hơi.

“Tam Trưởng Lão yên tâm, chúng ta chỉ muốn đổi lấy huyết mạch của Man Lực Thần Ngưu và được dùng qua Thể Thần Thác luyện thể một lần.” Lạc Nam cũng đi thẳng vào vấn đề.

Tam Trưởng Lão hừ một tiếng: “Thể Thần Thác thì không thành vấn đề, tộc ta cũng không keo kiệt đến mức khư khư độc chiếm tài nguyên, chỉ cần đưa ra cái giá hợp lý là có thể trao đổi.”

“Nhưng huyết mạch của Man Lực Thần Ngưu thì miễn, giao ra huyết mạch khác nào đem truyền thừa của cả tộc đưa ra ngoài?”

Chân Mật nhất thời mặt ủ mày chau, nàng cũng biết lời của Tam Trưởng Lão là đúng.

Bên trong huyết mạch ẩn chứa truyền thừa qua nhiều thế hệ của một chủng tộc, từ công pháp, vũ kỹ cho đến thần thông bí thuật các loại...đâu phải dễ dàng giao ra ngoài.

Nhưng để bày tỏ thành ý, nàng lấy ra quả trứng đặt ở trước mặt.

“Ồ...thì ra là trứng Thanh Thiên Trùng Ngưu...loại Thiên Địa Dị Chủng này cực kỳ quý hiếm.” Tam Trưởng Lão giật mình.

Hiển nhiên với kiến thức của ông ta, các loại liên quan đến Ngưu Tộc cũng đều có hiểu biết nhất định.

“Không sai, chúng ta biết Man Lực Thần Ngưu là một chủng loài rất mạnh, cho nên hy vọng có thể dùng huyết mạch của các vị để ấp nở Thanh Thiên Trùng Ngưu.” Lạc Nam nói.

“Hai vị chờ lão phu một lát.” Tam Trưởng Lão lật đật rời đi.

“Phải làm sao đây? Ta lo bọn hắn không dễ dàng giao ra huyết mạch.” Chân Mật chau mày.

Liên quan đến truyền thừa của cả tộc, nàng hiểu không phải vật phẩm là có thể giao dịch được...

...

Cùng lúc đó, Tam Trưởng Lão đã bay lên tận đỉnh của Man Hoang Sơn, nơi có ba vị nhân ngưu đang đứng nhìn ra xa xăm...

Bọn hắn đứng ở nơi đó, hình thể không chênh lệch quá nhiều, sừng sững như đá tảng, có phong thái cường giả vô địch thiên hạ...

“Tham kiến tộc trưởng và nhị vị trưởng lão.” Tam Trưởng Lão cung kính cúi đầu.

Có thể khiến Tam Trưởng Lão phải kính nể như vậy, ba vị này không ai khác chính là Tộc Trưởng, Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Man Lực Thần Ngưu Tộc.

Cả ba đều là Thần Đạo Cảnh cấp độ cường giả, lần lượt là Thần Đạo Sơ Kỳ, Thần Đạo Trung Kỳ và Thần Đạo Hậu Kỳ.

Nhìn khắp toàn Đạo Quốc, thế lực sở hữu tận ba vị Thần Đạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đủ hiểu vì sao Man Hoang Sơn có thể tồn tại vô số năm dù độc lai độc vãng.

“Bẩm tọc trưởng...” Tam Trưởng Lão muốn mở miệng.

“Được rồi, chúng ta đã nghe thấy.” Đại Trưởng Lão lắc đầu, ra hiệu Tam Trưởng Lão không cần nói.

“Lão tam, ta biết ngươi có ý định gì...” Man Lực Tộc Trưởng ánh mắt loé lên một tia phức tạp, trầm giọng nói:

“Gọi hai người bọn họ lên đây đi!”

Tam Trưởng Lão vội vàng chạy đi, rất nhanh đã dẫn theo Lạc Nam và Chân Mật tiến đến.

“Gặp qua tộc trưởng và hai vị trưởng lão.” Hai người chắp tay chào hỏi.

Quảng đường bay lên đỉnh núi, Tam Trưởng Lão đã nói rõ ba vị Thần Đạo Cảnh của Man Lực Thần Ngưu muốn gặp bọn họ.

Mặc dù biết Man Lực Thần Ngưu rất mạnh...nhưng khi biết có đến ba vị Thần Đạo Cảnh hai người cũng giật mình, nội tình như thế này vượt xa một số Long Tộc, Phượng Hoàng Tộc...

Không hổ danh một chữ Thần trong tên.

Man Lực Tộc Trưởng quay đầu nhìn Lạc Nam và Chân Mật...

Ánh mắt ông ta không có sự bạo lệ như những tộc nhân bình thường khác, thay vào đó là một cổ trầm ổn như sơn nhạc, lại chứa đựng những tia ôn hoà hiếm thấy.

Nhẹ hít một hơi, Man Lực Tộc Trưởng mở miệng:

“Tộc ta muốn quả trứng Thanh Thiên Trùng Ngưu...các ngươi ra giá đi!”

...

Chúc cả nhà ăn trưa vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3