Con Đường Bá Chủ

Chương 2750: Biến số




Con thú nhỏ làm ra vẻ mặt giận dữ, sau đó gầm lên một tiếng.

Toàn thân của nó phát sáng dữ dội, sau đó cấp tốc biến lớn.

Chỉ thoáng chốc, từ dáng vẻ của một con tiểu sủng vật đã trở nên khổng lồ với vẻ bề ngoài vừa lộng lẫy vừa khí phách.

Toàn thân được bao phủ bởi một bộ lông màu trắng như tuyết như lông cừu, cơ thể linh hoạt dẻo dai như hưu, phần đầu lại giống với đầu cừu, phía trên là một cặp sừng uốn cong lộng lẫy như thuỷ tinh, trên lưng có thêm đôi cánh lớn như đại bằng sặc sỡ.

Đây chính là Thuỵ Thú, loại thượng cổ thần thú tượng trưng cho may mắn, phước lành.

“Không hổ là toạ kỵ của Dược Thần, có chút phong thái.” Nữ tử nhếch miệng cười:

“Từ giờ ngươi sẽ là toạ kỵ của ta.”

“Nằm mơ đi!” Thuỵ Thú tức giận mắng to.

Hai chiếc sừng trên đầu nó toả sáng mãnh liệt, bắn ra hai tia sáng huỷ diệt về phía nữ tử.

“Thuỵ Thú có tốc độ rất nhanh, còn biết cách giúp chủ nhân chăm sóc linh dược và tìm kiếm tài bảo, tuy nhiên chiến lực lại khá yếu.” Nữ tử ung dung nói:

“Cho nên ngươi dựa vào đâu để đánh với ta?”

Thoại âm rơi xuống, nàng từ trong Nhẫn Trữ Vật ném ra vài pho tượng bằng đất có nam có nữ.

Tượng đất vừa ra liền hoá thành một đám Thiên Đạo Cảnh cường giả.

Đối mặt với công kích của Thuỵ Thú, bọn hắn dễ dàng hoá giải.

“Không xong.” Thuỵ Thú biến sắc gầm lên:

“Đây chính là Nghịch Thế Thần Thông – Luyện Thổ Thành Binh, tương truyền có thể tiệm cận với Tát Đậu Thành Binh trong truyền thuyết, ngươi vậy mà sở hữu?”

Nó cảm thấy nữ tử này không đơn giản, Luyện Thổ Thành Binh có thể luyện chế ra các pho tượng có được tu vi tương ứng với chủ nhân trở xuống tuỳ vào mong muốn.

Năm đó nó theo Dược Thần ngao du thiên hạ cũng hiểu biết rất nhiều, từng nghe nói rằng Luyện Thổ Thành Binh ở trong bảng xếp hạng Nghịch Thế Thần Thông cũng là hàng nằm ở trên top.

Không thể chống lại, Thuỵ Thú vỗ cánh muốn bỏ chạy.

Chỉ là nó vừa mới bay lên không trung, toàn thân liền như một con côn trùng rơi vào mạng nhện to lớn.

“Trời ạ.” Thuỵ Thú giật mình.

Chẳng biết từ bao giờ, vô số sợi chỉ trong suốt vô hình đã phong toả toàn bộ bầu trời như chỉ chực chờ nó đào tẩu.

Những sợi chỉ này như có được sinh mệnh, chủ động quấn chặt lấy tứ chi, đôi cánh và toàn thân của nó siết lại.

ẦM.

Thuỵ Thú như đòn bánh thịt rơi xuống đất.

“Đã sớm biết sở trường của ngươi là tốc độ, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi chạy?” Nữ tử hơi lười ngáp một tiếng, liền phất tay đem đám tượng đất thu hồi trở về.

Với tu vi Thiên Đạo Cảnh như hiện tại, việc khống chế số lượng quá nhiều tượng đất cũng như các sợi chỉ đã khiến nàng lâm vào mệt mỏi, vì thế suốt ngày ngáy ngủ, cơ thể luôn ở trạng thái hư nhược, lười biếng.

Lâu dần cũng hình thành thói quen, nàng ưa thích nằm ngủ một chỗ và điều khiển các tượng đất thay mình hành động, khi tung tích có nguy cơ bại lộ chỉ cần kích nổ tượng đất là được.

“Được rồi, mang ta đi nhận truyền thừa của Dược Thần đi.” Nữ tử vuốt cằm lẩm bẩm:

“Bằng vào nguồn lực lượng còn sót lại của Dược Thần, tạm đủ để ta có thể đột phá chút cảnh giới.”

“Không thể, chủ nhân trước khi chết đã căn dặn, truyền nhân của hắn phải do hắn tự mình lựa chọn.” Thuỵ Thú kiên định lắc đầu:

“Dù ngươi đem ta nướng lên ăn thịt, ta cũng không phản bội hắn.”

“Thế điều kiện của hắn là gì?” Nữ tử hiếu kỳ hỏi.

“Khả năng bồi dưỡng và chăm sóc linh dược phải lọt vào pháp nhãn của hắn.” Thuỵ Thú hồi đáp.

“Ra là vậy à...” Nữ tử như có điều hiểu ra.

Chẳng trách Thiên Cảnh đặc biệt như thế cho sự phát triển của các loại tài nguyên, đệ tử đến từ tất cả thế lực sau khi tiến vào Thiên Cảnh đều tranh thủ thời gian tận dụng hoàn cảnh của nơi này để bồi dưỡng và thúc đẩy linh dược phát triển.

Tiềm thức còn sót lại của Dược Thần sẽ quan sát tất cả quá trình, từ đó chọn ra đệ tử mà mình nhìn trúng.

Đáng nói ở chỗ, Thiên Cảnh lại trở thành chiến trường cho các thế lực tranh đoạt, mỗi một người tiến vào đều muốn thể hiện ra chiến lực xuất chúng của bản thân với hy vọng có thể được Thần Đạo truyền thừa...lại không hề biết rằng tiêu chuẩn lựa chọn truyền nhân của đối phương là quá trình chăm sóc và bồi dưỡng tài nguyên trong Thiên Cảnh.

Đó là lý do mà vô số năm qua vẫn chưa có ai được sự công nhận của Dược Thần.

Nếu để các thế lực và đạo thống biết tin này, sợ rằng Tranh Đoạt Thiên Cảnh sẽ lập tức bị huỷ bỏ, thay vào đó sẽ tổ chức một cuộc thi trồng trọt.

“Không hổ là Dược Thần...” Nữ tử tấm tắt:

“Được rồi, vậy để ta trổ tài một phen xem thử có đủ tư cách hay không.”

Mặc dù thứ nàng nhắm vào không phải là truyền thừa hay công pháp của Dược Thần mà là nguồn lực lượng còn sót lại sau khi chết đi của hắn.

Bất quá nếu tiêu chuẩn chọn người của Dược Thần là như thế, nàng cũng không ngại thể hiện một phen.

Nhẹ phất tay, hàng loạt loại linh dược đẳng cấp từ thấp đến cao xuất hiện.

Thấp nhất là thánh cấp, cao nhất là thiên đạo cấp...

Trong ánh mắt tò mò và khiêu khích của Thuỵ Thú, nữ tử ở trong rừng rậm bắt đầu vun trồng.

...

Lạc Nam không biết đã có người ngấp nghé truyền thừa Thần Đạo Cảnh, lúc này hắn đang mở ra Rương Đặc Biệt Thiên Cấp.

Với tâm tình của hắn lúc này cũng có chút hồi hộp, dù sao thì từ khi Hệ Thống thăng cấp hoàn tất đến hiện tại đã có trên năm mươi năm, hắn cũng chỉ mới mở ra chiếc Rương Đặc Biệt thứ hai mà thôi.

Rương Đặc Biệt Thiên Cấp lần trước mở ra Thiên Đạo Tạo Hoá Quyết đã mang đến rất nhiều ưu thế cho hắn, cải thiện chiến lực của hắn lên rất nhiều lần.

Cũng không biết Rương Đặc Biệt lần này có gì, liệu khả năng xuất hiện đồ vật đẳng cấp Thần hay không?

“Mở đi công tử!”

Kim Nhi ngồi bên trên bả vai của hắn cũng hứng thú quan sát.

Lạc Nam không do dự nữa, trực tiếp mở ra.

Hai mắt nhìn chằm chằm vào bên trong, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.

Đồ vật xuất hiện là một chiếc roi bằng da, có tay cầm bằng kim loại, chiều dài của phần roi ước tính chưa đến một mét.

“Đồ vật quái quỷ gì thế?” Lạc Nam sắc mặt mộng bức:

“Thứ đồ chơi gia tăng tình thú này cũng xuất hiện trong Rương Đặc Biệt?”

“Xem thông tin của nó trước đã.” Kim Nhi mỉm cười.

Lạc Nam tiếp nhận thông tin từ Hệ Thống, hai mắt nhất thời sáng lên, nhịn không được nở nụ cười nửa miệng đầy tà dị.

Thứ đồ chơi này có tên là Đỉnh Phong Khoái Lạc, do một vị Thần Đạo Cảnh tu luyện mị công có khuynh hướng lệch lạc luyện chế, bên trong chứa đựng Thần Đạo Quy Tắc của đối phương có thể kích phát dục tính bên trong con người.

Dùng cái roi này đánh vào cơ thể sẽ không để lại vết thương, sẽ không lưu lại đau đớn nhưng lại kích thích khoái cảm đến kinh người, khiến ngươi muốn dừng mà dừng không được, chỉ hận người khác không liên tục dùng nó quất vào thân thể ngươi.

Quan trọng nhất chính là, ngay cả Thiên Đạo Viên Mãn cũng không thể chống lại.

“Cũng đủ đặc biệt.” Lạc Nam cầm lấy chiếc roi, cắn răng quất vào bắp đùi của mình một phát.

Ngay lập tức hắn rùng mình, cảm giác như có vô số luồng điện chạy dọc theo các sợi dây thần kinh từ hạ thân đến tận đỉnh đầu.

Khoảnh khắc đó tiểu huynh đệ của hắn vô thức trổi dậy.

“Con mẹ nó, thật là tà môn.” Lạc Nam đem cái roi ném sang một bên thở hổn hển.

Hắn liếc mắt nhìn chiếc roi, trong lòng dâng lên một cổ xúc động muốn tiếp tục cầm nó lên tự quất chính mình.

“Tỉnh táo...” Lạc Nam vỗ vỗ khuôn mặt, điều động Bá Đạo Quy Tắc bao phủ toàn thân, nhất thời trở nên thanh tỉnh.

“Thật đáng sợ, hiệu quả này cũng quá mức kinh khủng.” Hắn hít sâu một ngụm lãnh khí.

“Hàng từ Rương Đặc Biệt Thiên Cấp đương nhiên đủ độc đáo.” Kim Nhi cười hì hì nói:

“Sau này có nữ nhân nào dám chống đối công tử, cứ để các nàng được hưởng thụ Đỉnh Phong Khoái Lạc hầu hạ, xem như thi hành gia pháp kiểu mới.”

“Nàng cũng đủ xấu bụng.” Lạc Nam trừng mắt nhìn:

“Bất quá cái tên của chiếc roi này cũng quá kỳ cục, từ giờ ta sẽ gọi nó là Đằng Vân Tiên...ám chỉ người bị roi đánh có thể lên đến đỉnh, bay lên mây như lạc vào tiên cảnh.”

“Khanh khách, cái tên này so với Đỉnh Phong Khoái Lạc còn trừu tượng hơn.” Kim Nhi nhịn không được bật cười.

Lạc Nam rất sợ mình sẽ lại nhịn không được tự dùng roi đánh mình, vì vậy vội vàng thu hồi nó vào.

Thứ đồ chơi này nếu sử dụng hợp lý bên trong chiến đấu, hiệu quả nói không chừng sẽ vượt qua tưởng tượng.

Mặc dù không ra được đồ vật giúp bản thân trở nên cường đại, nhưng Đằng Vân Tiên cũng không tồi lắm, nhất là khả năng tác động được đến cả Thiên Đạo Viên Mãn của nó.

Tranh thủ thời gian, Lạc Nam lập xuống một toà Gia Tốc Trận.

Hắn đem Nhân Sâm Tỷ Năm, Cửu Diệp Liên Hoa, Bất Tử Thụ, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, Bàn Đào Thụ, Lập Ma Thụ, Tre Cổ Việt...tất cả từ bên trong Linh Giới Châu đi ra bồi dưỡng.

Tuy rằng những Thiên Mệnh Nguyên Chủng sẽ không thể thăng cấp...nhưng cũng có thể tăng hiệu suất ra hoa kết trái, đâm chồi nảy lộc.

Một năm thời gian thật...thấm thoát mà qua.

Lạc Nam hài lòng nhìn thành quả trước mặt.

Nhân Sâm Tỷ Năm và Cửu Diệp Liên Hoa từ Chí Tôn Cấp đã đạt đến Đại Đạo Cấp, các nàng cực kỳ hưng phấn với tiến bộ hiện nay của mình.

So với đó, Bất Tử Thụ và Tre Cổ Việt đã cao hơn hàng trăm trượng, tán cây khuếch đại, trở nên càng thêm hùng vĩ, càng thêm cổ lão...

Bàn Đào Thụ và Lập Ma Thụ với hàng vạn quả treo lủng lẳng trên cây, muốn ăn cũng ăn không hết.

Tiên Thiên Hồ Lô Đằng kết được hai quả, Lạc Nam lại sử dụng Bá Đạo Quy Tắc của mình để bồi dưỡng ra Bá Khí Hồ Lô.

Hắn dự định ngày sau trở về Lạc Gia sẽ cho bà cả Yên Nhược Tuyết và mẫu thân Ninh Vô Song phục dụng.

Hài lòng đem tất cả thu hồi trở về đan điền, đang định phất tay rời đi.

Bỗng nhiên trời đất rung chuyển dữ dội.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

Một cánh cửa không gian rộng lớn đột ngột mở ra mang theo từng tia Thần Đạo Quy Tắc bá đạo đến cực điểm hàng lâm mà xuống.

Lạc Nam còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, toàn thân đã bị hút vào bên trong.

...

Cùng lúc đó bên trong rừng rậm...

Một gốc đại thụ khổng lồ bỗng nhiên phát sáng, ánh sáng đâm thủng vân tiêu thu hút sự chú ý của vô số người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Trời ạ, truyền nhân đã tìm thấy...Dược Thần Thụ thức tỉnh rồi.”

Nằm ở bên cạnh nữ tử, Thuỵ Thú hưng phấn ngửa đầu gầm lên.

Sắc mặt nữ tử thoáng cái liền trở nên mộng bức.

Nàng nhìn xuống một đám kỳ hoa dị thảo đã được mình thông qua đủ loại phương pháp đặc biệt bồi dưỡng ra mà không dám tin tưởng.

Phải biết rằng với năng lực của nàng, dù là chính bản thân Dược Thần cũng chưa chắc có thể bồi dưỡng được tài nguyên như nàng nếu cả hai trong cùng một cảnh giới.

Ấy thế mà ngay khi nàng thể hiện, lại có người vượt qua trước nàng một bước được Dược Thần lựa chọn?

Quá hoang đường...

Thuỵ Thú mặc kệ nữ tử nghĩ gì, lúc này nó vui sướng như muốn nhẩy cẩng lên.

Nó ở trong Thiên Cảnh quá lâu, lâu đến phát chán rồi.

Nhưng vì lời hứa với chủ nhân, nó phải ở lại chờ đợi ngày truyền nhân của Dược Thần xuất hiện.

Trước đó rất kinh dị khả năng của nữ tử, nàng vậy mà có thể cải tiến bản chất của từng loại tài nguyên, khiến chúng nó sinh ra biến dị, hiệu quả tăng mạnh hơn tài nguyên cùng cấp.

Vốn cho rằng nàng cũng đủ tư cách trở thành truyền nhân, nào ngờ hiện tại Dược Thần đã tuyển chọn một người khác rồi...

Dược Thần Thụ kia nhìn qua như một gốc cổ thụ bình thường, nhưng nó chính là nơi cất chứa truyền thừa của Dược Thần, chỉ thức tỉnh khi truyền nhân được tìm thấy.

Trong lúc Thuỵ Thú còn đang phấn khởi, một cánh cửa không gian cũng đã đem nó nuốt vào, truyền tống đến Dược Thần Thụ.

“Đáng ghét.” Nữ tử giận đến mức giậm chân.

Bên trong Thiên Cảnh này làm sao có người sở hữu trình độ bồi dưỡng thiên tài địa bảo vượt qua nàng được?

Một tia sáng bỗng nhiên loé lên trong đầu, nàng nghĩ đến biến số khó lường kia...

“Chẳng lẽ là hắn?”

...

Nay e buồn ngủ quá viết hơi ngắn...

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

...

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

- E chân thành cảm ơn &LT3