Con Đường Bá Chủ

Chương 2749: Thú nhỏ




Bất Tử Dịch Thuỷ và Hồn Thạch Nhủ dần dần bị hấp thụ lực lượng, mà trạng thái của Chân Mật và Khương Lê cũng theo đó trở nên tốt hơn.

Có Dịch Thần Kỳ ở trong đó nên hiệu quả của tài nguyên cấp Chí Tôn như Hồn Thạch Nhũ cũng vượt trên mức bình thường, đủ để hai nữ nhân ổn định thương thế.

Bởi vì thương thế của Khương Lê nhẹ hơn, nàng trước tiên thả người bay khỏi hồ, lực lượng toả ra làm khô y phục, một bộ cung trang như nữ hoàng khoác lên thân thể, che đậy bộ võ y ôm sát dáng người mỹ diệu bên trong.

Nàng liếc mắt về phía Lạc Nam, chậm rãi tiến đến hé mở môi thơm nói:

“Lạc công tử lần này là tình cờ phát hiện chúng ta đang rơi vào hiểm cảnh sao?”

Lạc Nam âm thầm giật mình, trực giác của nữ nhân thật nhạy bén.

Trước đó nàng bị thương nên đầu óc không được minh mẫn cũng không cân nhắc quá nhiều vấn đề, hiện tại sau khi thương thế khôi phục, liền cảm thấy việc Lạc Nam xuất hiện thật sự trùng hợp.

Lạc Nam hơi vuốt cằm cân nhắc một thoáng, liền thoải mái nói ra:

“Thật ra U Lẫm là thuộc hạ của ta.”

“Ngươi...” Khương Lê biến sắc, lửa giận loé lên trong đáy mắt:

“Thì ra tất cả là do ngươi tính kế? Thật giỏi thủ đoạn a.”

“Các nàng nên biết ơn U Lẫm là thuộc hạ của ta mới đúng.” Lạc Nam nhún nhún vai:

“Bằng không Võ Lân đạt thành ý đồ có được tình cảm của Chân Mật, mà nàng nói không chừng cũng sẽ bị vạ lây ở tình huống đó mà thôi.”

“Nếu không phải ta thu phục U Lẫm trước đó, hậu quả mới thật sự khó lường.”

“Hồ ngôn lộng ngữ.” Khương Lê không phục hừ một tiếng.

“Ta chỉ nói sự thật, U Lẫm vốn không phải kẻ hiền lành, trước đó hắn thật sự đã nảy ra ý định phản bội và ra tay với tất cả các ngươi để chiếm đoạt Nhẫn Trữ Vật.” Lạc Nam ăn ngay nói thật:

“Ta chỉ xen vào ở phút cuối cùng cứu đi hai nàng, bằng không kết quả sẽ thật sự đi theo mong muốn của hắn.”

Khương Lê lạnh lùng khoanh tay trước ngực chất vấn: “Nếu là chính nhân quân tử, ngay từ đầu ngươi phải can thiệp khi biết âm mưu của Võ Lân mới đúng, còn nhân cơ hội chúng ta bị thương mới làm anh hùng cứu mỹ nhân để thu về lợi ích?”

“Ta không phải chính nhân quân tử, cũng không phải nhà từ thiện.” Lạc Nam nở nụ cười:

“Cứu lấy hai nàng đã xem như phá hư quy tắc của ta, bởi vốn dĩ ta không nên nhúng tay vào Tranh Đoạt Thiên Cảnh của các ngươi.”

Khương Lê trầm mặc không đáp, quả thật nếu như Tranh Đoạt Thiên Cảnh diễn ra một cách công bằng, nàng và Chân Mật sợ rằng đã chết vào tay U Lẫm.

Được người ngoài cứu mạng ngay thời khắc cuối cùng, có thể nói đã là hành vi gian lận.

“Ta sẽ rời khỏi Thiên Cảnh.” Chân Mật lúc này cũng đã nghe thấy đối thoại của hai người, từ dưới hồ bước lên, quyết đoán nói:

“Quả thật ta đã thất bại ở Tranh Đoạt Thiên Cảnh, không còn mặt mũi tiếp tục tham dự.”

Lạc Nam nghe vậy cũng tán thưởng nhìn lấy Chân Mật và Khương Lê.

Hai nữ nhân này tuy rằng tâm cao khí ngạo nhưng lòng dạ lại hào hiệp phóng khoáng, so với quân tử còn quân tử hơn.

Vào những lúc gian nan nguy cấp, Khương Lê vì không muốn đối thủ của mình là Chân Mật bị hãm hại oan uổng nên đã đứng ra chi viện.

Còn Chân Mật vì cảm thấy được người ngoài như Lạc Nam cứu mạng là phá hỏng quy tắc của Tranh Đoạt Thiên Cảnh nên đã chủ động rút lui.

“Ta cũng sẽ rút, lần này ta thất bại rồi.” Khương Lê cất tiếng thở dài.

Lạc Nam nâng lên ngón tay cái, việc này đối với Độ Đạo Môn của hắn chỉ có lợi, giảm được hai đối thủ cường đại.

“Nói vậy có lẽ các nàng cũng không xen vào an nguy của Võ Lân và huynh đệ họ Tống kia?” Hắn hỏi.

“Hừ, Võ Lân tốt nhất là nên chết, bằng không trở về ta cũng sẽ tự tay giết hắn.” Chân Mật phẫn nộ nói.

Sở dĩ Võ Lân biết được hành tung của nàng là thông qua Lệnh Bài Thiếu Thần của Chân Võ Thần Cung nhằm để các Thiếu Thần Tử, Thiếu Thần Nữ có thể liên lạc với nhau trong lúc Tranh Đoạt Thiên Cảnh.

Nàng cũng nể tình đồng môn nên không để tâm đến việc này, không ngờ tên khốn kiếp đó lại nhân cơ hội muốn mượn tay thế lực đối địch để có được nàng.

Việc này sau khi nàng trở về phải bẩm báo với phụ thân, khiến Võ Lân thân bại danh liệt, quyết không dễ dàng bỏ qua đơn giản.

Nhưng so với Chân Mật, Khương Lê lại có chút khẩn cầu nhìn Lạc Nam:

“Ngươi buông tha huynh đệ họ Tống được không?”

Dù sao cũng là đồng môn, hơn nữa huynh đệ họ Tống chỉ bị Võ Lân lợi dụng, cũng thật tâm muốn trợ giúp nàng, không làm chuyện gì có lỗi với nàng.

Khương Lê ân oán rõ ràng, công tư phân minh, nàng thậm chí đã giúp đỡ đối thủ như Chân Mật, không có lý nào nhìn đồng môn chết mà không cứu.

“Cái này ta không xen vào.” Lạc Nam thẳng thắng đáp:

“Nếu huynh đệ bọn hắn thoát khỏi vây công của U Minh Sơn Trang được thì là do bản lĩnh của bọn hắn, ngược lại nếu chết cũng không thể trách ta.”

Khương Lê nhẹ gật đầu, với thực lực Thiên Đạo Cảnh của hai huynh đệ kia, tuy rằng sẽ phải trả giá không nhỏ nhưng chắc chắn đủ khả năng thoát khỏi truy sát.

Điều nàng sợ là Lạc Nam sẽ quay lại làm thịt hai người, hiện tại hắn hứa không xen vào, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Được rồi, đây là Truyền Âm Ngọc dùng để liên lạc với ta.” Lạc Nam đưa ra hai khối ngọc, nghiêm nghị căn dặn:

“Có tin tức gì quan trọng phải lập tức báo cáo!”

“Hừ tiểu tử, xét về tuổi tác không chừng chúng ta đều có thể là tỷ tỷ ngươi, đừng có lên giọng.” Chân Mật thở phì phì nói.

“Xét về tuổi hai nàng có thể làm cả mẫu thân của ta.” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ, ngoài mặt ôn hoà nói rằng:

“Không phải ra lệnh hay lên giọng gì cả, hiện tại chúng ta ngồi chung một thuyền, mọi hành động của hai nàng phải vì lợi ích của Phá Đạo Hội mà cân nhắc.”

“Hơn nữa nếu làm tốt và có cống hiến, ta sẽ có thưởng, phần thưởng sẽ không để các nàng thất vọng.”

Hai nữ nhân âm thầm bĩu môi, phụ thân chúng ta là Thần Đạo Cảnh cường giả, còn cần đến phần thưởng của ngươi?

Bất quá nghĩ đến hắn ngay cả Bất Tử Dịch Thuỷ cũng tuỳ tiện lấy ra một bồn, hai nàng cũng liền không dám quá mức kiêu ngạo.

“Nếu đã không còn chuyện gì, ta đi đây.” Lạc Nam đeo vào Phản Quy Mặt Nạ.

“Dáng dấp của ngươi không tệ, tại sao lựa cái mặt nạ xấu như vậy?” Khương Lê nhăn mặt hỏi.

“Ta thấy rất ngầu mà?” Lạc Nam hừ một tiếng.

Dịch Chuyển Tức Thời triển khai, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.

Hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, Chân Mật cắn cắn môi nói:

“Lần này đa tạ ngươi...”

“Chẳng có gì, ta tin tưởng nếu ta rơi vào tình huống đó, ngươi cũng sẽ ra tay giúp ta.” Khương Lê tuỳ ý nói.

Là kỳ phùng địch thủ nhưng cả hai cũng rất hiểu nhau, vô cùng tán thưởng đối phương nên mới xem là đối thủ của mình.

“Sau chuyện này ta cũng mất hứng chiến đấu, hẹn ngươi lần sau vậy.” Chân Mật nói.

Khương Lê gật đầu, nàng lúc này cảm thấy hứng thú với tên vừa rồi hơn, vuốt nhẹ lọn tóc hỏi:

“Ngươi cảm thấy hắn xuất hiện ở Đạo Địa làm gì?”

“Gần nhất Đạo Quốc và Đạo Vực cũng đã bắt đầu hành động lôi kéo khắp nơi, ta nghĩ hắn cũng đang vì Phá Đạo Hội mà ra sức.” Chân Mật phán đoán.

“Hừ, lôi kéo bằng cách ép buộc chúng ta?” Khương Lê nghĩ đến còn giận.

“Hết cách rồi.” Chân Mật bất đắc dĩ:

“So với bị Võ Lân tính kế phải uống vào Uyên Ương Tình Thảo, ta cảm thấy hợp tác với hắn cũng không quá tệ.”

Nếu như âm mưu của Võ Lân thật sự diễn ra trót lọt, trong lúc bị thương nàng sẽ không thể nghi ngờ một viên Liệu Thương Đạo Đan lại có chứa Uyên Ương Tình Thảo bên trong đó.

Uyên Ương Tình Thảo chính là Thần Đạo Cấp, cũng không biết Võ Lân phải trả giá lớn đến mức nào để đạt được nó, nhưng từng ấy đủ thấy được sự quyết tâm và điên cuồng của đối phương.

Nghĩ đến mình bị ép uống vào Uyên Ương Tình Thảo và đem lòng yêu mến Võ Lân, nàng chỉ cảm thấy nội tâm run rẩy.

Đừng nói là kết minh với Phá Đạo Hội, dù trả giá lớn hơn nữa cũng cam lòng.

Khương Lê thầm nghĩ cũng đúng.

Cả hai chỉ có thể thở dài một tiếng, quyết định tạm thời ở lại sơn động này bồi dưỡng tài nguyên tu luyện, sẽ không tiếp tục xen vào tranh đấu bên ngoài cho đến lúc tranh đoạt Thiên Cảnh kết thúc.

...

Lạc Nam hài lòng rời khỏi, lần này U Lẫm có thể nói là lập đại công.

Thu phục được hai vị Thiếu Thần Nữ của hai thế lực hàng đầu Đạo Địa, đây được xem là thành quả to lớn mà lại không tốn quá nhiều sức.

Bá Đạo Quy Tắc của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh thật sự trợ giúp hắn quá nhiều.

Lạc Nam càng ngày càng cảm thấy sự chênh lệch giữa nó và các Thần Đạo Công Pháp khác.

Tuy rằng hắn chưa tiếp xúc nhiều với các loại Thần Đạo Công Pháp, nhưng cũng đã chứng kiến không ít loại như Vô Tướng Thần Công, Thiên Hà Quyết, Thiên Âm Đạo Kinh, Hoạ Thần Quyết, Vực Thần Đạo Kinh các loại...

Tuy rằng những công pháp này đều cực kỳ nghịch thiên, xứng đáng với chữ “Thần” nhưng so với Bất Hủ Diễn Sinh Kinh vẫn còn kém hơn không ít.

Chỉ riêng Bá Đạo Quy Tắc mà Bất Hủ Diễn Sinh Kinh giúp hắn lĩnh ngộ đã viễn siêu tất cả...

Điều này khiến Lạc Nam có lòng tin cho rằng Bất Hủ Diễn Sinh Kinh có thể là tồn tại hàng đầu trong Thần Đạo Công Pháp, thậm chí là vượt lên đẳng cấp này.

Hắn tìm một nơi vắng vẻ, lấy ra Rương Đặc Biệt Thiên Cấp.

Nhịp tim đập lên thình thịch, hồi hộp vô cùng...

...

Thời gian dần trôi, số lượng Thiên Tâm được phát hiện ngày càng nhiều, đệ tử của các Đạo Thống bị phân tán cũng dần tập hợp trở lại.

Đã có những Đạo Thống quyết định làm chủ Thiên Tâm giống như Hư Không Đạo Thống nhằm thu về lợi ích nhất định.

Ở tại Thiên Tâm, tốc độ bồi dưỡng tài nguyên còn nhanh hơn ở những nơi khác...cho nên trước mắt cứ tranh thủ lợi ích được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tam Đạo Môn và Song Thần Môn vẫn thực hiện kế hoạch ban đầu, đó là loại bỏ bớt đối thủ càng nhiều càng tốt.

Sau khi ra tay với Độ Đạo Môn thất bại, các nhóm đệ tử của hai thế lực này được lệnh chuyển sang tấn công đệ tử của các thế lực khác...

Bọn hắn kinh ngạc phát hiện lúc này hành động dễ dàng hơn dự kiến, không còn các nhóm đệ tử chết đầy bí ẩn, ngược lại còn thuận lợi tập kích, tiêu diệt mục tiêu.

Khi nhận được báo cáo tình hình, Hoạ Thuỷ ngồi trên bảo toạ ánh mắt híp lại:

“Quả nhiên vấn đề nằm ở chỗ Độ Đạo Môn, bọn người này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?”

Tập kích các thế lực khác thì thành công trót lọt nhưng tập kích Độ Đạo Môn thì chết đầy bí ẩn, kẻ ngu cũng biết Độ Đạo Môn có vấn đề.

Mà ở bên cạnh, một mỹ nhân mặc giáp màu trắng đang bị trói chặt trên mặt đất.

Chính là Thiếu Thần Nữ - Tinh Cơ của Song Thần Môn.

Thời điểm Tinh Cơ đào tẩu làm ảnh hưởng đến Hoạ Thuỷ và Thi Hồng Nhan, hai nữ nhân cũng không phải kẻ hiền lành, liền đem Tinh Cơ bắt giữ trở về.

Với chiến lực của Tinh Cơ, đụng độ bất kỳ ai trong số hai vị Thiếu Thần Nữ của Tam Đạo Môn đều chỉ có thể bại trận huống hồ là hai nữ trong lúc nóng giận liên thủ?

Vậy nên hiện tại trạng thái của Tinh Cơ tương đối thê thảm, chiến giáp đã vỡ, tóc tai rối bời, trên miệng còn vết máu chưa sạch...

Mà đệ tử của Song Thần Môn vì không muốn Thiếu Thần Nữ của mình bị giết, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Tam Đạo Môn ra lệnh.

“Khốn kiếp, ta không phải lâm trận bỏ chạy.” Tinh Cơ giận dữ nói:

“Thân là nữ nhân, rơi vào tình huống có thể ảnh hưởng đến danh tiết như vậy, ngoại trừ sử dụng Phù Chú rời đi ta đã không còn cách nào khác.”

Nàng vốn không phải người hèn nhát, ngược lại còn cực kỳ hiếu chiến, sẳn sàng cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Nhưng đối mặt với Đan Phỉ sử dụng dâm đan có thể biến nàng thành một dâm nữ khát tình, việc đó so với chết còn đáng sợ hơn, làm sao có thể trách nàng?

Nghe Tinh Cơ phân trần, Thi Hồng Nhan cũng hơi mềm lòng, phất tay kéo nàng ngồi lên trên ghế, bất quá vẫn còn bị trói.

Hoạ Thuỷ gõ nhẹ ngón tay lên bảo toạ, chậm rãi nói:

“Độ Đạo Môn gần đây quá mức quỷ dị, tạm thời mặc kệ bọn hắn.”

...

Cùng lúc đó, một nữ tử diện mạo bình thường mang theo vẻ lười biếng chậm rãi dạo bước bên trong một khu rừng giữa Thiên Cảnh.

Nàng không truy tìm Thiên Tâm như tất cả những người còn lại, ngược lại ngó ngó nghiêng nghiêng, vạch vạch tìm tìm các lùm cây, bụi cỏ.

Những thứ này vốn dĩ đều là cỏ dại nhưng nhờ sự đặc thù của Thiên Cảnh mà cũng phát triển thành một đám Thánh Cấp tài nguyên...bất quá ở trong mắt Đạo Cảnh cường giả vẫn không nhiều giá trị.

Sau hồi lâu tìm tòi, nữ tử nhìn thấy một đám linh thảo bị gặm cắn lỗ chỗ, bỗng nhiên lấy ra một chiếc xẻng hướng xuống đất xúc mạnh.

Một cái hang nhỏ hiện ra, không nói hai lời liền đưa tay thò vào tìm kiếm.

“Ây da...kẻ nào...dám quấy rối chỗ ngủ của người ta?”

Có thanh âm giận dữ và bất mãn vang lên đầy non nớt, nữ tử từ dưới đất túm lên một sinh vật.

Nhìn như chuột lại không giống chuột, nhìn như thỏ lại không giống thỏ với bộ lông trắng muốt, cực kỳ đáng yêu.

“Tiểu Thuỵ Thú?” Nữ tử khẽ nhếch mép, tiện tay ngắt một quả cà rốt nhét vào miệng nó, uy hiếp nói:

“Mang ta đến chỗ truyền thừa của Dược Thần.”

“Ngươi...ngươi là ai?” Con thú nhỏ quá đỗi kinh hãi.

Nhiều năm như thế, nó chứng kiến người tiến vào Thiên Cảnh rất nhiều...nhưng không ai có thể nắm được chút manh mối nào về chủ nhân của nó.

Ấy thế mà nữ nhân này lại chỉ ra danh xưng của lão nhân gia ông ta.

Nên biết rằng hành tung của Dược Thần là cực kỳ bí mật, năm đó vì bị cừu nhân truy sát cuối cùng ngã xuống ở Đạo Địa, Quy Tắc Chi Lực mà ông ta tu luyện cả đời cũng đã tạo nên hoàn cảnh đặc thù ở Thiên Cảnh này, chờ đợi tìm truyền nhân thích hợp.

Tung tích của Dược Thần ngay cả cừu nhân cũng không biết, tại sao nữ nhân này lại nắm rõ?

“Ta là ai không quan trọng.” Nữ tử nhếch mép:

“Không dẫn ta đến chỗ truyền thừa, hôm nay liền làm thịt ngươi nướng ăn.”

Thú nhỏ trên mặt hiện lên vẻ giận dữ:

“Là ngươi ép ta!”

...

Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

- E chân thành cảm ơn &LT3