Cầu xin
Từ điển nửa đời đầu của Nhị Gia không hề xuất hiện hai từ này!
Hôm nay lại càng không. Đàm Hi còn chưa vui mừng được bao lâu, chớp mắt đã bị con sói đói nào đấy nhào tới, cuối cùng ăn sạch sẽ, đến xương cốt mảnh vụn cũng không xót lại.
Ngầu chưa tới 3 giây là đây.
“Con cầu xin nữa không? Hửm?”
Đàm Hi sắp bị rung đến chết, do ai đó động tác quá mạnh bạo, cô bị đẩy đến tận đầu giường, rõ ràng tự lo còn không xong, đâu có thời gian rảnh để trả lời anh chứ?
Lục Chinh bóp hai bên eo của cô, “Nói!”
“Ưm… không cầu xin nữa…”
“Lần sau còn dám không?” ʍôиɠ cô lại bị đánh thêm hại phát.
“Không… không dám…”
Đến giờ người đàn ông mới nhẹ tay xuống, động tác dịu dàng ấm áp, “Ngoan.”
Đàm Hi khóc không ra nước mắt. Anh là Đại gia, anh là nhất, được chưa?
Màn đêm tĩnh mịch ngoài khung cửa sổ, trong phòng lại ngọt ngào nồng cháy.
Đàm Hi không biết mình ngủ khi nào, lúc dậy đã là ngày hôm sau rồi.
Ánh sáng ngoài cửa sổ mờ mờ, trời chưa sáng hẳn.
Cô đưa một tay ra khỏi chăn, mò được cái đồng hồ báo thức nhỏ, đưa về trước mặt, nhìn kỹ là 4 giờ 25 phút.
Còn có thể ngủ thêm được 40 phút nữa.
Tính lật người qua, Đàm Hi mới phát hiện ra eo, đùi, sau lưng, bả vai, ngực… không chỗ nào không đau hết!
Ngay lập tức đạp tên tội đồ đã gây ra việc này một cước.
Lục Chinh lật người, cánh tay dài đua tới, theo bản năng mò lấy người nằm bên cạnh.
Động tác rất thuần thục, chứng tỏ bình thường vẫn hay làm vậy.
Đàm Hi né ra.
Mò tiếp.
Cô lại né.
Lần này, người đàn ông tỉnh dậy hẳn, mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Lục Chinh hơi sững sờ.
“Sao không ngủ đi?” Giọng nói vốn đã trầm, nay thêm chút khàn khàn lúc mới tỉnh dậy càng thêm phần hấp dẫn.
Lỗ tại Đàm Hi tê dại, trong phút chốc quên mất chuyện phải làm, chỉ lo việc nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt si mê.
Lục Chinh cười, lồng ngực rung động theo, “Xem ra tối qua anh chưa cố gắng đủ…”
Theo những ước định trước đó, việt dã mang nặng 5 cây số, ba người đứng cuối sẽ bị loạn.
Trong đó có Chân Quả Quả.
Vốn dĩ lúc giải lao, Đàm Hi đang nói chuyện với An An thì đột nhiên có người gọi tên cô.
Ngẩng đầu lên, là người quen. Lúc ánh mắt giao nhau, Chân Quả Quả đưa mắt đi chỗ khác trước, đứng tại chỗ, bức rứt không thôi.
Đàm Hi đứng lên, phủi cát bụi dính trêи quần: “Có việc gì không?”
“Tớ… bị loại rồi.”
“Ů.”
“Có vài lời muốn nói với cậu, có thể cho tớ hai phút không?” Chân Quả Quả lấy hết dũng khí.
“Một phút.”
Ánh mắt cô ta lộ vẻ mừng rỡ, thậm chí có chút bất ngờ vì được đối xử tốt như vậy.
Biểu cảm Đàm Hi hời hợt.
Ánh mắt Chân Quả Quả ảm đạm. Cô ta biết mọi việc là do bản thân cô ta tự làm ra, không trách ai được.
“Trước đây là do tớ không đúng, trong lòng cứ oán trách. Lúc Phòng Tiểu Nhã xúi giục, bản thân tớ lại không kiên định lập trường. Bây giờ mọi người không đếm xỉa đến tớ cũng là đáng đời. Nhưng..” Chân Quả Quả mỉm cười, ánh mắt chân thành, “Tớ rất vui vì được quen biết mọi người. Tuy sau cùng không vui vẻ gì, nhưng vẫn phải cảm ơn mọi người trước đó đã quan tâm và giúp đỡ tớ. Rất may mắn có thể trở thành bạn cùng phòng với mọi người, tớ thật sự thật sự rất may mắn…”
Nhưng lại không biết quý trọng.
“Tớ đi đây, tin rằng mọi người nhất định sẽ ở lại đến cuối cùng, đạt được nguyện vọng.”
Sắc mặt Đàm Hi hơi dịu xuống, nhìn cô ta đi khỏi.
Trong khoảng thời gian đó cô không nói một lời nào, cũng không biết phải nói gì.
Tha thứ?
Tạm biệt?
Thật ra không có một chút ý nghĩa nào. Bởi vì từ đây về sau, có lẽ họ chẳng còn gặp nhau nữa.
Biển người mênh ʍôиɠ, quá nhiều khách qua đường…